Bí Ẩn Của Người Đàn Ông Đeo Mặt Nạ - Chương 6
Chương 6: Bức màn bí ẩn hé lộ
Đêm đó, ngôi làng Bình An chìm trong sự yên tĩnh đầy bất an. Sau khi rời khỏi nhà ông Quang, Bao Chửng và thám tử Trần quyết định không trở về quán trọ ngay mà đi thẳng đến ngôi nhà bỏ hoang ở rìa làng. Họ biết rằng để kết thúc câu chuyện này, họ phải đối diện trực tiếp với kẻ đeo mặt nạ. Dù biết đây là một nhiệm vụ nguy hiểm, nhưng cả hai đều hiểu rằng không còn lựa chọn nào khác.
Con đường dẫn đến ngôi nhà bỏ hoang lặng lẽ như chốn không người, chỉ có tiếng gió rì rào qua những tán cây cằn cỗi. Ánh trăng mờ nhạt rọi xuống, tạo ra những bóng đen u ám trên mặt đất. Khi họ đến gần ngôi nhà, sự căng thẳng trong không khí càng tăng lên.
“Cảm giác như có ai đó đang theo dõi chúng ta,” Trần thì thầm, tay anh đặt sẵn lên chuôi kiếm.
“Phải, hắn đang ở đâu đó quanh đây,” Bao Chửng đáp lại, ánh mắt sắc bén quan sát xung quanh. “Nhưng chúng ta phải tiếp tục. Chúng ta sẽ kết thúc chuyện này đêm nay.”
Họ tiến vào ngôi nhà, bước qua ngưỡng cửa đầy bụi bặm. Mùi ẩm mốc và sự u ám bên trong khiến không khí trở nên ngột ngạt, như thể ngôi nhà đã bị bỏ hoang suốt hàng thập kỷ. Ánh đèn lồng chiếu sáng chỉ vừa đủ để họ nhìn thấy những gì trước mặt.
Bao Chửng ra hiệu cho Trần tiến vào một căn phòng nhỏ ở phía bên phải, còn ông sẽ đi về phía cầu thang dẫn lên tầng hai. Trần gật đầu, cẩn thận rút kiếm ra, sẵn sàng cho bất kỳ tình huống nào có thể xảy ra.
Khi Trần mở cửa căn phòng, một luồng gió lạnh thổi qua, mang theo cảm giác ớn lạnh đến tận xương tủy. Bên trong căn phòng chỉ có vài mảnh gỗ cũ, những chiếc ghế bị lật ngược, và một chiếc bàn đầy bụi. Nhưng trên bàn, một mảnh giấy nhỏ nằm lẻ loi, như thể ai đó đã để lại cho họ.
Trần cầm mảnh giấy lên, trên đó có những dòng chữ viết bằng mực đen:
“Người cha vô tội, kẻ con đầy thù hận. Công lý sẽ được thực thi, dù có phải trả bằng máu.”
“Bao đại nhân!” Trần gọi lớn, giọng anh đầy sự lo lắng. “Có một thông điệp ở đây!”
Bao Chửng lập tức xuống tầng, đôi mắt ông chăm chú nhìn vào mảnh giấy. “Hắn biết chúng ta đến đây,” ông nói khẽ, ánh mắt trầm ngâm. “Hắn đang chơi trò mèo vờn chuột với chúng ta.”
“Chúng ta phải tìm ra hắn trước khi quá muộn,” Trần đáp, ánh mắt anh lướt qua căn phòng, cố gắng tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào khác.
Đúng lúc đó, từ phía sau nhà, một tiếng động mạnh vang lên, như thể có ai đó vừa đập phá một thứ gì đó. Bao Chửng và Trần lập tức lao ra phía sau, nơi có một căn phòng khác dẫn ra sân sau ngôi nhà. Họ biết rằng người đàn ông đeo mặt nạ có thể đang ở ngay gần đây.
Khi bước vào căn phòng cuối cùng, họ phát hiện ra một cảnh tượng kỳ lạ: Một bàn thờ nhỏ, đơn sơ, được đặt giữa phòng, trên đó là một bức ảnh cũ của Nguyễn Thành và gia đình ông. Xung quanh bàn thờ là những nến đèn đỏ lửa, cháy leo lét trong đêm tối. Bầu không khí trở nên nặng nề và căng thẳng hơn bao giờ hết.
“Đây là nơi hắn thực hiện nghi thức của mình,” Bao Chửng nói, giọng ông trầm lắng nhưng đầy quyết tâm. “Hắn đang cố gắng kêu gọi sức mạnh từ quá khứ để thực hiện kế hoạch trả thù.”
Ngay khi họ bước tới gần bàn thờ, từ bóng tối phía sau, người đàn ông đeo mặt nạ hiện ra. Hắn đứng đó, lặng lẽ, với ánh mắt lạnh lùng chiếu qua lớp mặt nạ. Hắn không nói một lời, chỉ nhìn thẳng vào họ, như thể đang thách thức.
“Nguyễn Huy!” Bao Chửng lên tiếng, cố gắng giao tiếp với hắn. “Chúng tôi biết ông là ai, và chúng tôi hiểu tại sao ông làm những việc này. Nhưng trả thù không phải là cách giải quyết. Hãy để chúng tôi giúp ông đưa những kẻ đã hại cha ông ra trước công lý.”
Nguyễn Huy, người đàn ông đeo mặt nạ, không đáp lời. Hắn chỉ đứng đó, đôi mắt chứa đầy sự căm hận và đau khổ. Rồi bất ngờ, hắn tung ra một đòn tấn công đầy quyết liệt về phía Trần, kiếm của hắn lóe sáng trong đêm.
Trần đã sẵn sàng, anh đỡ đòn bằng thanh kiếm của mình, nhưng lực tấn công của Nguyễn Huy quá mạnh, khiến anh phải lùi lại một bước. “Bao đại nhân, ông hãy lùi lại!” Trần hét lên, tiếp tục đối đầu với kẻ địch.
Nguyễn Huy di chuyển nhanh như một cơn gió, tấn công Trần với tốc độ và sức mạnh kinh hoàng. Nhưng Trần không phải là kẻ dễ bị khuất phục, anh liên tục phản công, tạo ra một trận đấu ngang tài ngang sức. Ánh kiếm lóe lên trong đêm tối, tạo ra những tia sáng lấp lánh.
Bao Chửng, trong lúc đó, không tham gia trực tiếp vào cuộc chiến. Ông đứng lùi lại, quan sát tình hình, chờ đợi cơ hội. Ông biết rằng cuộc chiến này không chỉ là về sức mạnh thể chất, mà còn về tinh thần. Nguyễn Huy đang bị ám ảnh bởi lòng thù hận, và nếu không có cách nào phá vỡ sự căm ghét trong tâm trí hắn, thì cuộc chiến này sẽ không bao giờ kết thúc.
“Nguyễn Huy!” Bao Chửng gọi lớn, cố gắng thu hút sự chú ý của hắn. “Ông không cần phải tiếp tục con đường này! Hãy nghĩ về cha ông, ông ấy chắc chắn không muốn ông trở thành một kẻ giết người!”
Nguyễn Huy dừng lại trong chốc lát, ánh mắt hắn dao động khi nghe đến tên cha mình. Nhưng rồi, như thể bị nỗi đau và thù hận lấn át, hắn lại tiếp tục tấn công, lần này với sự quyết liệt hơn.
“Chúng ta phải tìm cách kết thúc chuyện này,” Trần thở gấp, nói với Bao Chửng khi họ tạm thời tạo được khoảng cách với Nguyễn Huy.
“Đúng vậy,” Bao Chửng đồng ý. “Nhưng chúng ta không thể giết hắn. Hắn là một nạn nhân, và chúng ta phải tìm cách để hắn đầu hàng mà không cần đổ máu.”
Cuộc chiến diễn ra căng thẳng, nhưng Trần và Bao Chửng dần dần áp đảo được Nguyễn Huy. Cuối cùng, họ đã dồn hắn vào một góc phòng, không còn đường lui. Nguyễn Huy, nhận ra tình thế của mình, đột nhiên ngừng tấn công, đứng yên lặng với thanh kiếm hạ xuống.
“Nguyễn Huy,” Bao Chửng bước tới, giọng ông trầm và đầy sự chân thành. “Chúng tôi sẽ đảm bảo rằng công lý sẽ được thực thi. Nhưng nếu ông tiếp tục con đường này, ông sẽ không chỉ hủy hoại bản thân mà còn làm ô danh cha ông. Hãy để chúng tôi giúp ông.”
Nguyễn Huy đứng im lặng, hơi thở hắn nặng nhọc, ánh mắt lộ rõ sự đấu tranh nội tâm. Rồi, sau một lúc lâu, hắn từ từ tháo chiếc mặt nạ ra. Bên dưới mặt nạ là khuôn mặt của một người đàn ông trung niên, với đôi mắt chứa đầy sự mệt mỏi và đau khổ. Những năm tháng sống trong thù hận đã làm hao mòn tâm hồn hắn.
“Cha tôi… ông ấy không đáng phải chết như thế,” Nguyễn Huy nói, giọng hắn vỡ òa trong sự nghẹn ngào.
“Không, ông ấy không đáng,” Bao Chửng nói, giọng đầy cảm thông. “Và ông cũng không đáng phải sống trong đau khổ này. Hãy để chúng tôi giúp ông tìm lại công lý, một cách chính đáng.”
Nguyễn Huy cúi đầu, buông thả thanh kiếm rơi xuống sàn. Hắn đã mệt mỏi, quá mệt mỏi với cuộc sống này. Hắn biết rằng mình không thể tiếp tục con đường này nữa.
Bao Chửng và Trần, thấy Nguyễn Huy đã đầu hàng, bước tới bên hắn, không phải để bắt giữ mà để an ủi. Cuộc chiến đã kết thúc, nhưng cuộc hành trình tìm lại công lý và sự thật mới chỉ bắt đầu.
Trong ánh sáng leo lét của những ngọn nến trên bàn thờ, họ biết rằng bóng đêm đã qua, và bình minh của sự thật và công lý đang đến gần.