Bí Ẩn Của Người Đàn Ông Đeo Mặt Nạ - Chương 7
Chương 7: Cuộc đối đầu cuối cùng
Sau khi Nguyễn Huy đầu hàng, ngôi làng Bình An rơi vào trạng thái yên tĩnh kỳ lạ. Dù kẻ đeo mặt nạ đã bị bắt, nhưng người dân vẫn còn ám ảnh bởi những sự kiện kinh hoàng vừa diễn ra. Họ biết rằng những người có liên quan đến vụ án oan của Nguyễn Thành đều sẽ phải trả giá, nhưng họ cũng lo sợ rằng những bí mật đen tối hơn có thể sẽ bị phơi bày.
Bao Chửng và thám tử Trần đưa Nguyễn Huy trở về quán trọ, nơi họ sẽ tạm thời giữ hắn trong khi tiếp tục cuộc điều tra. Nguyễn Huy không còn sức kháng cự, hắn chỉ lặng lẽ đi theo họ, đôi mắt mệt mỏi như thể đã chấp nhận số phận.
Tại quán trọ, Bao Chửng và Trần ngồi xuống đối diện với Nguyễn Huy, ánh đèn trong phòng chiếu sáng khuôn mặt gầy gò của hắn. Nguyễn Huy trông như đã già hơn nhiều so với tuổi thật của mình, những năm tháng sống trong thù hận đã lấy đi sức sống của hắn.
“Nguyễn Huy,” Bao Chửng bắt đầu, giọng ông trầm tĩnh nhưng đầy uy quyền. “Bây giờ ông đã đầu hàng, chúng tôi sẽ bảo vệ ông khỏi sự trả thù, nhưng ông cần phải nói ra tất cả những gì ông biết. Ai là những người đứng sau vụ án oan của cha ông?”
Nguyễn Huy im lặng một lúc lâu, như thể đang đấu tranh với chính mình. Hắn biết rằng việc tiết lộ những bí mật này có thể sẽ đưa nhiều người đến chỗ chết, nhưng đồng thời hắn cũng hiểu rằng sự thật cần được phơi bày.
“Ông Phúc, ông Quang, và một vài người khác,” Nguyễn Huy cuối cùng lên tiếng, giọng hắn khản đặc. “Họ là những kẻ đã buộc tội cha tôi, nhưng không phải chỉ có họ. Còn có những người khác trong làng này đã tiếp tay, những kẻ đã im lặng khi biết cha tôi bị vu oan.”
“Có ai khác mà ông biết không?” Trần hỏi, đôi mắt anh sáng lên sự quyết tâm.
Nguyễn Huy gật đầu, đôi mắt hắn tràn đầy sự căm phẫn. “Có một người mà tôi căm thù hơn cả, người đứng sau tất cả… là ông Lý, trưởng làng. Ông ta là người đã giật dây, sử dụng quyền lực của mình để thao túng tất cả. Ông Lý đã làm giàu trên nỗi đau khổ của người khác, và khi cha tôi phát hiện ra, ông ta đã dùng mọi cách để bịt miệng.”
Bao Chửng và Trần lặng đi một lúc, không ngờ rằng người đứng đầu làng lại có liên quan đến vụ án này. “Ông Lý hiện giờ ở đâu?” Bao Chửng hỏi, đôi mắt ông lộ rõ sự quyết tâm.
“Ông ta sống trong một ngôi nhà lớn ở trung tâm làng,” Nguyễn Huy đáp, giọng hắn tràn đầy sự chán nản. “Nhưng hãy cẩn thận, ông ta có quyền lực và không thiếu kẻ trung thành sẵn sàng bảo vệ.”
Bao Chửng và Trần hiểu rằng họ đang đối mặt với một kẻ thù nguy hiểm hơn nhiều so với những gì họ từng tưởng tượng. Việc đưa ông Lý ra ánh sáng sẽ không chỉ là một cuộc chiến về lý lẽ, mà có thể còn đẫm máu.
“Chúng ta sẽ đến gặp ông Lý ngay bây giờ,” Trần nói, giọng anh chắc nịch. “Chúng ta sẽ không để ông ta thoát.”
“Chúng ta cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng,” Bao Chửng nói thêm. “Ông Lý chắc chắn đã đoán trước rằng chúng ta sẽ đến. Nhưng chúng ta phải đảm bảo rằng công lý sẽ được thực thi.”
Họ rời khỏi quán trọ, để lại Nguyễn Huy dưới sự canh gác của vài người lính trung thành. Bao Chửng và Trần tiến về phía ngôi nhà lớn của ông Lý, một tòa nhà bề thế tọa lạc ở trung tâm làng. Trời đã tối hẳn, ánh đèn lồng trên con đường dẫn đến ngôi nhà chỉ làm tăng thêm sự u ám.
Khi họ đến gần, họ thấy rằng ngôi nhà được bảo vệ rất nghiêm ngặt. Những tên tay sai của ông Lý đứng gác trước cổng, ánh mắt đầy nghi ngờ khi nhìn thấy Bao Chửng và Trần.
“Chúng tôi đến để gặp ông Lý,” Trần nói lớn, giọng anh đầy uy lực. “Chúng tôi có những câu hỏi cần ông ta trả lời.”
“Ông Lý không tiếp khách vào giờ này,” một tên lính đáp, giọng hắn đầy thách thức.
“Chúng tôi không đến đây để xin phép,” Bao Chửng trả lời, đôi mắt ông lóe lên sự cương nghị. “Chúng tôi đến đây để thực thi công lý. Nếu các ngươi cản trở, các ngươi cũng sẽ phải chịu trách nhiệm.”
Trước sự quyết tâm của Bao Chửng và Trần, những tên lính bắt đầu dao động. Chúng biết rằng Bao Chửng là một người có uy tín và quyền lực, và việc đối đầu với ông có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng. Sau một lúc bàn bạc ngắn, một tên lính bước vào nhà báo cáo với ông Lý.
Không lâu sau, ông Lý xuất hiện, bước ra cổng với một vẻ bình tĩnh giả tạo. Ông ta là một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài đạo mạo, nhưng đôi mắt sắc bén và lạnh lùng của ông ta lộ rõ sự thâm độc.
“Bao đại nhân, thám tử Trần, các vị đến đây vào giờ này có chuyện gì?” ông Lý hỏi, giọng ông ta mềm mỏng nhưng chứa đầy sự khinh thường.
“Ông Lý,” Bao Chửng nói, giọng ông trầm lắng nhưng không kém phần uy nghi. “Chúng tôi đến đây để hỏi ông về vụ án của Nguyễn Thành, cha của Nguyễn Huy. Chúng tôi biết ông là người đứng sau tất cả, và giờ là lúc ông phải trả lời trước công lý.”
Ông Lý nhếch mép cười, ánh mắt ông ta đầy sự mỉa mai. “Nguyễn Thành đã chết từ lâu, và vụ án đó đã khép lại. Các vị đến đây để lật lại quá khứ chỉ làm mất thời gian của mọi người.”
“Chúng tôi không đến đây để nghe ông nói dối,” Trần cắt lời, đôi mắt anh rực lửa phẫn nộ. “Nguyễn Huy đã thú nhận mọi chuyện, và hắn đã chỉ đích danh ông là kẻ giật dây. Ông không thể trốn tránh mãi.”
Nghe đến tên Nguyễn Huy, sắc mặt ông Lý thoáng thay đổi, nhưng ông ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Vậy sao? Một kẻ giết người tự nhận mình là nạn nhân? Đừng quên rằng các vị đang nói chuyện với trưởng làng, người được mọi người kính trọng.”
“Nhưng quyền lực của ông không thể che đậy sự thật mãi mãi,” Bao Chửng tiếp lời, giọng ông trở nên sắc lạnh. “Ông Lý, tôi khuyên ông hãy tự nguyện thú nhận và chấp nhận sự trừng phạt. Nếu không, chúng tôi sẽ buộc phải dùng đến biện pháp mạnh.”
Ông Lý đứng yên lặng một lúc, rồi đột ngột cười lớn. “Thú nhận? Chấp nhận trừng phạt? Các ngươi không biết mình đang đối đầu với ai sao?”
Ngay lập tức, những tên lính xung quanh ông Lý rút kiếm ra, tạo thành một vòng vây bảo vệ. Tình hình trở nên căng thẳng, cả hai bên đều chuẩn bị cho một cuộc đối đầu không thể tránh khỏi.
“Bao đại nhân, thám tử Trần,” ông Lý nói, giọng đầy sự mỉa mai. “Ta đã thống trị ngôi làng này trong nhiều năm, và không ai có thể lật đổ ta. Nếu các ngươi muốn thử, thì cứ việc.”
Bao Chửng và Trần không nao núng, họ biết rằng cuộc đối đầu này sẽ quyết định số phận của ngôi làng và của cả Nguyễn Huy. Họ rút kiếm ra, sẵn sàng cho cuộc chiến cuối cùng.
Trong khoảnh khắc đó, một tiếng hét vang lên từ phía sau, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Từ bóng tối, Nguyễn Huy bất ngờ xuất hiện, với vẻ mặt đầy quyết tâm. Hắn đã trốn khỏi sự canh gác và đến đây để đối mặt với ông Lý.
“Ông Lý!” Nguyễn Huy hét lên, đôi mắt hắn bừng bừng ngọn lửa hận thù. “Hôm nay, ta sẽ đòi lại công lý cho cha ta!”
Trước sự xuất hiện bất ngờ của Nguyễn Huy, ông Lý thoáng giật mình, nhưng rồi ông ta cười khẩy. “Nguyễn Huy, ngươi nghĩ rằng ngươi có thể đánh bại ta sao? Ngươi chỉ là một kẻ yếu đuối, và cha ngươi cũng vậy.”
“Không,” Nguyễn Huy đáp lại, giọng hắn đầy sự quyết tâm. “Cha ta là một người lương thiện, và ông ấy không đáng phải chết như thế. Ta sẽ không để ông tiếp tục hủy hoại cuộc sống của những người vô tội.”
Cuộc đối đầu cuối cùng bắt đầu khi Nguyễn Huy lao vào ông Lý, trong khi Bao Chửng và Trần cũng đối mặt với những tên lính bảo vệ. Trận chiến diễn ra ác liệt, kiếm thép va chạm tạo nên những tia lửa lóe sáng trong đêm.
Nguyễn Huy, dù không phải là một chiến binh, nhưng sự căm thù và quyết tâm đã tiếp thêm sức mạnh cho hắn. Hắn liên tục tấn công ông Lý, với tất cả sức lực và kỹ năng mà hắn có. Trong khi đó, Bao Chửng và Trần phải đối đầu với những tên lính được huấn luyện kỹ lưỡng, nhưng họ không lùi bước.
Ông Lý, dù đã có tuổi, nhưng vẫn là một kẻ nguy hiểm. Ông ta biết cách sử dụng vũ khí, và những đòn tấn công của ông ta luôn nhằm vào những điểm yếu của đối thủ. Nhưng Nguyễn Huy không hề sợ hãi, hắn biết rằng đây là cơ hội duy nhất để đòi lại công lý cho cha mình.
Cuối cùng, trong một khoảnh khắc quyết định, Nguyễn Huy tung ra một đòn tấn công quyết liệt, khiến ông Lý mất thăng bằng. Ông ta ngã xuống, kiếm rơi khỏi tay, và Nguyễn Huy đứng trên ông ta, với thanh kiếm hướng về phía cổ ông Lý.
“Ngươi sẽ giết ta sao?” ông Lý thở hổn hển, giọng ông ta đầy sự khinh thường. “Ngươi sẽ trở thành kẻ giết người như ngươi vẫn luôn căm ghét?”
Nguyễn Huy đứng yên, tay hắn run rẩy. Hắn biết rằng nếu giết ông Lý, hắn sẽ không còn gì khác ngoài sự thù hận. Nhưng nếu không, ông Lý có thể tiếp tục gây hại cho những người khác.
“Nguyễn Huy,” Bao Chửng lên tiếng, giọng ông trầm tĩnh nhưng uy nghi. “Đừng để thù hận làm mờ mắt. Hãy để công lý phán xét ông ta. Hãy để ông ta trả giá trước pháp luật, chứ không phải bằng máu.”
Nguyễn Huy hít một hơi sâu, rồi từ từ hạ kiếm xuống. Hắn biết rằng Bao Chửng nói đúng. Giết ông Lý sẽ không mang lại hòa bình cho tâm hồn hắn, mà chỉ khiến hắn trở thành một kẻ tội đồ.
“Ông Lý,” Nguyễn Huy nói, giọng hắn đầy sự cay đắng. “Ngươi sẽ phải đối mặt với sự thật, và ta sẽ để công lý quyết định số phận của ngươi.”
Bao Chửng và Trần tiến tới, còng tay ông Lý và những tên lính của ông ta. Họ biết rằng cuộc chiến này đã kết thúc, và giờ là lúc sự thật được đưa ra ánh sáng.
Khi ông Lý và những kẻ đồng lõa bị dẫn đi, Nguyễn Huy đứng đó, với đôi mắt nhìn theo họ, lòng ngổn ngang những cảm xúc. Hắn biết rằng cha mình đã được minh oan, nhưng đồng thời cũng biết rằng cuộc đời hắn sẽ không bao giờ trở lại như cũ.
Bao Chửng đặt tay lên vai Nguyễn Huy, giọng ông đầy sự an ủi. “Ngươi đã làm đúng. Công lý sẽ được thực thi, và cha ngươi sẽ được yên nghỉ.”
Nguyễn Huy gật đầu, mắt hắn ngấn lệ. “Cảm ơn, Bao đại nhân. Ta chỉ mong rằng từ nay, sẽ không còn ai phải chịu đau khổ như cha ta nữa.”
Khi màn đêm dần tan, ánh sáng bình minh bắt đầu ló dạng trên ngôi làng Bình An. Sự thật đã được đưa ra ánh sáng, và công lý đã được thực thi. Nhưng những vết thương của quá khứ sẽ cần thời gian để lành lại. Tuy nhiên, với lòng quyết tâm và sự dũng cảm của Bao Chửng, Trần, và cả Nguyễn Huy, ngôi làng sẽ có thể tìm lại được sự bình yên đã mất.