Bí Ẩn Của Người Phụ Nữ Vô Danh - Chương 1
Chương 1: Người phụ nữ trong bóng tối
Trời vừa chập tối, ánh đèn lồng lơ lửng trên những con phố nhỏ hẹp của Khai Phong, hắt lên những bóng dài trên mặt đất gồ ghề. Những người dân thành phố đang chuẩn bị đóng cửa hàng, rời chợ sau một ngày dài. Khai Phong vốn là một nơi yên bình, nơi mà mọi người quen thuộc với nhau. Vì thế, sự xuất hiện của một người phụ nữ lạ mặt đã nhanh chóng thu hút sự chú ý.
Người phụ nữ ấy khoác một chiếc áo choàng đen dài, che kín từ đầu đến chân. Dù chiếc mũ trùm đầu đã che khuất phần lớn khuôn mặt, nhưng ai cũng có thể thấy đôi mắt của cô, đôi mắt chứa đầy nỗi lo âu và bí ẩn. Tay cô nắm chặt một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, được bọc cẩn thận bằng vài lớp vải thô.
“Cô ấy là ai vậy?” Một bà lão bán bánh bao tò mò hỏi người bán trái cây bên cạnh.
“Chẳng biết nữa, nhưng chắc chắn không phải người địa phương,” người bán trái cây lắc đầu, ánh mắt không rời khỏi người phụ nữ. “Nhìn xem, cô ấy có vẻ gì đó… bí ẩn.”
Người phụ nữ lặng lẽ đi qua đám đông, dường như không để ý đến những lời bàn tán xung quanh. Cô bước chậm rãi, mỗi bước đi dường như nặng nề, như thể cô đang mang trên vai một gánh nặng vô hình.
Ngay lúc đó, Bao Chửng, vị quan nổi tiếng với sự chính trực và trí tuệ sắc bén, đang từ nha môn trở về nhà sau một ngày dài. Ông vô tình nhìn thấy người phụ nữ qua khe cửa sổ của kiệu, ánh mắt ông ngay lập tức bị thu hút bởi thái độ lạ lùng của cô.
“Ngừng kiệu!” Bao Chửng ra lệnh, giọng ông trầm nhưng đầy uy lực.
Kiệu phu ngay lập tức dừng lại, và Bao Chửng bước xuống, tiến về phía người phụ nữ. Ông đã từng đối mặt với nhiều vụ án ly kỳ, nhưng linh cảm mách bảo rằng người phụ nữ này mang theo một điều gì đó rất đặc biệt.
“Cô là ai? Tại sao lại lang thang trong đêm tối thế này?” Bao Chửng hỏi, giọng ôn hòa nhưng không kém phần nghiêm nghị.
Người phụ nữ khựng lại, mắt cô thoáng qua một tia hoảng hốt khi thấy Bao Chửng. Cô cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ông, giọng nói khẽ khàng như gió thoảng.
“Thưa đại nhân, tôi chỉ là một người đi qua, không có ý định quấy rầy ai cả,” cô trả lời, giọng nói run rẩy nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
Bao Chửng nhìn cô một lúc, rồi ánh mắt ông hạ xuống chiếc hộp gỗ mà cô đang cầm chặt. “Chiếc hộp này, bên trong có gì quan trọng đến nỗi cô phải giữ chặt như vậy?”
Người phụ nữ im lặng một lúc lâu, rồi cuối cùng cô ngước mắt nhìn thẳng vào Bao Chửng, ánh mắt cô đầy nỗi buồn và sợ hãi. “Đại nhân, xin hãy để tôi đi. Bên trong chiếc hộp này… là những thứ không nên mở ra.”
Câu trả lời của cô khiến Bao Chửng càng thêm nghi ngờ. Ông vốn là người không dễ bị thuyết phục bởi những lời nói mơ hồ. Ông quyết định sẽ theo dõi người phụ nữ này thêm một thời gian để xem cô thực sự là ai và mang theo điều gì đến Khai Phong.
“Được rồi, nhưng ta cảnh báo cô, Khai Phong không phải là nơi mà bất cứ ai có thể làm điều sai trái mà không bị phát hiện. Ta sẽ để mắt đến cô,” Bao Chửng nói, ánh mắt sắc bén.
Người phụ nữ cúi đầu cảm ơn rồi vội vã rời đi, bước chân cô nhanh hơn, như thể muốn trốn thoát khỏi ánh mắt dò xét của Bao Chửng. Nhưng chính trong khoảnh khắc đó, Bao Chửng đã chắc chắn rằng cô đang che giấu một bí mật rất lớn, và ông nhất định sẽ khám phá ra sự thật.
Người phụ nữ bước vào một nhà trọ nhỏ ở cuối phố, nơi mà cô nghĩ sẽ an toàn cho đêm nay. Nhưng cô không hề biết rằng, đôi mắt của vị quan chính trực vẫn đang dõi theo từng động thái của cô, và một cuộc điều tra sẽ sớm bắt đầu, kéo theo nhiều biến cố mà cô không thể lường trước.