Bí Ẩn Của Người Phụ Nữ Vô Danh - Chương 2
Chương 2: Lời cảnh báo trong đêm
Đêm đó, Khai Phong yên bình như thường lệ, nhưng trong căn phòng nhỏ của nhà trọ, người phụ nữ vô danh không hề yên giấc. Cô ngồi trên chiếc giường gỗ cũ kỹ, mắt dán chặt vào chiếc hộp gỗ đặt trên bàn. Những ngón tay cô run rẩy khi chạm vào nó, như thể cô sợ rằng chỉ cần mở ra, những điều kinh khủng sẽ ập đến.
Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên, khiến cô giật mình. Ai lại đến vào giờ này? Người phụ nữ nhìn về phía cánh cửa với vẻ cảnh giác, đôi mắt ánh lên sự lo lắng.
“Ai đó?” cô hỏi, giọng cô thấp nhưng không thể che giấu được sự căng thẳng.
“Người phụ nữ đã đi qua con đường tối tăm, mang theo gánh nặng trên vai, nhưng nếu không từ bỏ, bóng tối sẽ nuốt chửng cô,” giọng nói khẽ khàng nhưng đầy uy lực vang lên từ phía sau cánh cửa. “Hãy rời khỏi Khai Phong ngay khi còn có thể.”
Cô đứng dậy, từng bước chậm chạp tiến về phía cửa, nhưng không dám mở ra. “Ông là ai? Tại sao lại biết tôi?”
“Tôi là người đã đi qua nhiều đêm tối và biết rằng cái chết đang bủa vây quanh cô,” giọng nói đáp lại, “Nếu cô không rời đi ngay lập tức, không chỉ cô mà cả những người liên quan đến cô cũng sẽ không được yên ổn.”
Cô sững người, hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực. “Không, tôi không thể rời đi… Tôi phải hoàn thành công việc của mình,” cô nói, giọng nói vừa kiên quyết vừa run rẩy.
Bên ngoài cửa, một khoảng lặng kéo dài như thể người nói chuyện đã rời đi. Cô đặt tay lên nắm cửa, định mở ra để xem người vừa cảnh báo mình là ai, nhưng một linh cảm mách bảo cô không nên làm thế. Cô rút tay lại, bước lùi về phía giường, mắt vẫn dán chặt vào cánh cửa.
Đêm đó, cô không ngủ được. Những lời cảnh báo lẩn quẩn trong đầu cô, mỗi câu đều như một mũi dao đâm vào tâm trí. Cô biết rằng nguy hiểm đang tiến gần, nhưng cô không thể bỏ cuộc. Bí mật trong chiếc hộp gỗ đó là thứ mà cô phải bảo vệ bằng mọi giá, ngay cả khi điều đó có nghĩa là hy sinh chính mạng sống của mình.
Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng, người phụ nữ vô danh quyết định rời khỏi nhà trọ, tìm một nơi khác an toàn hơn. Cô không biết rằng, từ một góc khuất, Bao Chửng đã theo dõi tất cả. Ông biết rằng đêm qua đã có chuyện gì đó xảy ra với cô, và điều này chỉ càng làm ông quyết tâm hơn trong việc tìm hiểu sự thật.
“Đại nhân, ngài nghĩ cô ta sẽ đi đâu?” Thám tử Triệu, người trợ thủ trung thành của Bao Chửng, hỏi khi thấy ông đang chăm chú quan sát.
“Cô ta sẽ tìm cách rời khỏi Khai Phong, hoặc ít nhất là cố gắng tìm nơi ẩn náu khác,” Bao Chửng trầm ngâm đáp. “Nhưng cô ta không biết rằng chúng ta đã nắm được dấu vết của cô ấy. Theo dõi cô ta, nhưng không được để lộ thân phận. Ta muốn biết bí mật mà cô ta đang giữ.”
Triệu gật đầu, rồi nhanh chóng lẩn vào dòng người trên phố để bám theo người phụ nữ vô danh. Cô ta đi qua những con hẻm nhỏ, ngoằn ngoèo như muốn đánh lạc hướng bất cứ ai theo dõi, nhưng Triệu với kỹ năng theo dõi lão luyện vẫn giữ được khoảng cách vừa đủ.
Người phụ nữ cuối cùng dừng lại trước một ngôi chùa cũ kỹ ở ngoại ô thành phố. Cô bước vào trong, lặng lẽ như bóng ma. Triệu dừng lại bên ngoài, đôi mắt sắc lạnh quan sát từng động tĩnh. Bao Chửng từ phía xa, cũng đang chăm chú theo dõi.
Bên trong chùa, người phụ nữ quỳ xuống trước bức tượng Phật, hai tay chắp lại, miệng khẽ thì thầm những lời cầu nguyện. Ánh sáng từ những ngọn nến lung linh phản chiếu lên khuôn mặt cô, tạo ra một bầu không khí u ám đầy bí ẩn.
“Xin hãy bảo vệ tôi,” cô khẽ nói, “Tôi không thể rời đi, không thể từ bỏ nhiệm vụ của mình. Nếu đây là số phận, tôi chấp nhận, nhưng xin hãy dẫn lối cho tôi.”
Cùng lúc đó, một bóng người xuất hiện phía sau cô, trong bóng tối của ngôi chùa. Một bàn tay đeo găng đen chạm nhẹ vào vai cô, khiến cô giật mình quay lại.
“Cô không thể thoát khỏi số phận,” giọng nói lạnh lùng vang lên, “Những gì cô biết đã quá nhiều. Giờ đây, không còn lựa chọn nào khác.”
Người phụ nữ chỉ kịp hét lên một tiếng nhỏ trước khi bóng người ấy kéo cô vào bóng tối, biến mất không một dấu vết.
Bên ngoài, Bao Chửng cảm nhận được điều bất thường. Ông ra hiệu cho Triệu, cả hai nhanh chóng lao vào ngôi chùa, nhưng khi họ đến nơi, ngôi chùa chỉ còn lại sự yên tĩnh và bóng tối. Người phụ nữ vô danh đã biến mất, như chưa từng tồn tại.
“Sao có thể như vậy?” Triệu ngạc nhiên hỏi, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng.
“Đây là một âm mưu lớn hơn chúng ta tưởng,” Bao Chửng nói, đôi mắt ông ánh lên sự quyết tâm. “Cô ta đã bị bắt cóc hoặc tệ hơn… Chúng ta phải tìm ra cô ấy và giải mã những bí mật trước khi quá muộn.”