Bí Ẩn Của Tòa Nhà Cao Tầng - Chương 1
Chương 1: Những cái chết bí ẩn
Bầu trời thành phố lúc hoàng hôn nhuốm màu đỏ rực, tạo nên một cảnh tượng vừa đẹp vừa đáng sợ. Ánh sáng từ những tòa nhà cao tầng lấp lánh như những viên ngọc, nhưng trong số đó, có một tòa nhà mới xây dựng đứng sừng sững như một người khổng lồ đen tối. Đó là tòa nhà “Thiên Đỉnh,” cao 50 tầng, nơi mà trong suốt hai tháng qua đã chứng kiến năm vụ tự sát bí ẩn.
Bao Thanh Thiên, vị quan nổi tiếng về tài phán xét và trí tuệ xuất chúng, nhận được lệnh từ triều đình phải điều tra những cái chết kỳ lạ này. Ngài cùng cận vệ thân tín Triển Chiêu và thư ký Công Tôn Sách nhanh chóng lên đường đến thành phố phồn hoa để tìm hiểu sự thật.
Triển Chiêu: “Đại nhân, chúng ta đã đến nơi.” – Triển Chiêu nói khi ngựa của họ dừng lại trước cổng tòa nhà Thiên Đỉnh.
Bao Thanh Thiên nhìn lên tòa nhà cao chọc trời, khuôn mặt điềm tĩnh nhưng trong ánh mắt ánh lên sự nghiêm nghị. “Thật khó tin khi một nơi như thế này lại trở thành hiện trường của năm vụ tự sát liên tiếp.”
Công Tôn Sách cẩn trọng lật từng trang hồ sơ mà ông mang theo. “Đại nhân, theo hồ sơ chúng ta có, tất cả các nạn nhân đều sống một mình và làm việc tại các công ty khác nhau trong tòa nhà này. Không ai có dấu hiệu trầm cảm hay có tiền sử bệnh tâm thần.”
Triển Chiêu gật đầu, ánh mắt của anh quét qua đám đông đang tập trung gần đó, có vẻ như họ đang bàn tán về những vụ tự sát. “Những người dân ở đây đang rất sợ hãi, Đại nhân. Họ tin rằng tòa nhà này bị ma ám.”
Bao Thanh Thiên hít một hơi sâu, rồi bước tới cửa chính của tòa nhà. “Chúng ta sẽ không tin vào những lời đồn thổi vô căn cứ. Sự thật sẽ được phơi bày, và chúng ta sẽ làm sáng tỏ bí ẩn này.”
Họ bước vào sảnh chính của tòa nhà Thiên Đỉnh, nơi mà ánh sáng từ những chiếc đèn chùm treo cao chiếu xuống, tạo ra một bầu không khí lạnh lẽo dù nhiệt độ bên ngoài vẫn còn nóng bức. Nhân viên lễ tân cúi chào khi thấy họ đến, nhưng trong mắt cô gái trẻ có chút hoang mang.
Nhân viên lễ tân: “Chào… chào quan đại nhân. Các ngài đến đây để điều tra về những vụ tự sát phải không?”
Bao Thanh Thiên nhẹ nhàng gật đầu. “Phải, chúng tôi đến đây để tìm hiểu sự thật. Cô có thể cho chúng tôi biết thêm về các nạn nhân được không?”
Nhân viên lễ tân lúng túng một chút trước khi đáp lời. “Thưa quan đại nhân, tất cả họ đều là những người làm việc tại các văn phòng ở tầng cao. Họ thường là những người ít giao tiếp, không ai chú ý nhiều đến họ. Nhưng họ đều… đều nhảy từ những tầng cao nhất, không ai để lại lời nhắn gì…”
Công Tôn Sách chen vào. “Cô có biết trước khi xảy ra sự việc, họ có biểu hiện gì khác thường không? Có ai nhìn thấy điều gì lạ lùng không?”
Cô gái lắc đầu. “Không, thưa ngài. Họ đều rời khỏi văn phòng một cách bình thường vào ngày cuối cùng, không có ai nói điều gì đặc biệt. Nhưng… có một điều kỳ lạ mà tôi nghe nói, một số nhân viên khác cũng gặp phải.”
Bao Thanh Thiên nghiêng người về phía trước, quan tâm hơn. “Điều gì kỳ lạ?”
Cô gái nhỏ giọng, dường như sợ nói ra điều đó. “Họ nói rằng… vào đêm trước khi tự sát, những người đó đều mơ thấy một người phụ nữ đứng trên mép tòa nhà, gọi họ. Nhưng khi họ tỉnh dậy, không ai dám nói về giấc mơ đó với ai khác, và rồi… rồi họ…”
Không khí trong sảnh dường như trở nên ngột ngạt hơn. Bao Thanh Thiên trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi quay sang Triển Chiêu và Công Tôn Sách.
Bao Thanh Thiên: “Chúng ta cần phải kiểm tra kỹ từng tầng và từng góc của tòa nhà này. Hãy bắt đầu từ những tầng cao nhất, nơi mà các vụ tự sát diễn ra. Sự thật luôn ẩn giấu trong những điều tưởng chừng vô lý.”
Họ tiến vào thang máy và lên đến tầng cao nhất. Cửa thang máy mở ra, đưa họ đến một hành lang dài, trống trải và lạnh lẽo. Bầu không khí nơi đây u ám hơn hẳn so với sảnh chính. Triển Chiêu quan sát xung quanh, tay đặt lên chuôi kiếm, chuẩn bị sẵn sàng cho bất cứ tình huống nào.
Triển Chiêu: “Đại nhân, nơi này thực sự có điều gì đó không ổn. Cảm giác như có một thứ gì đó vô hình đang theo dõi chúng ta.”
Công Tôn Sách gật đầu, đồng ý. “Có thể đây chỉ là do tâm lý sợ hãi, nhưng chúng ta không nên loại bỏ bất kỳ khả năng nào.”
Bao Thanh Thiên không nói gì, chỉ nhẹ nhàng bước tới gần cửa sổ lớn nhìn ra bên ngoài. Từ đây, thành phố phía dưới trông như một bức tranh rộng lớn, nhưng vẻ đẹp ấy không thể xua tan đi cảm giác nặng nề trong lòng ông. Ông quay lại, ánh mắt sắc bén. “Hãy kiểm tra từng văn phòng, từng ngóc ngách. Không được bỏ sót bất kỳ manh mối nào.”
Cuộc điều tra của họ kéo dài suốt cả buổi chiều. Họ tìm thấy một vài dấu vết lạ: những dấu chân mờ nhạt trên nền gạch, một chiếc điện thoại di động bị vỡ ở góc hành lang, và những vết trầy xước kỳ lạ trên lan can. Tất cả đều không rõ ràng, nhưng cũng đủ để Bao Thanh Thiên hiểu rằng, đây không phải là những vụ tự sát đơn giản.
Khi mặt trời dần lặn và bóng tối bao trùm thành phố, họ quyết định quay về để phân tích các bằng chứng. Bao Thanh Thiên đứng lại một lúc trước khi bước vào thang máy, quay đầu nhìn lại tòa nhà u ám này. “Tôi cảm thấy có một bàn tay vô hình đang điều khiển mọi thứ. Chúng ta sẽ làm sáng tỏ sự thật, dù nó có đáng sợ đến đâu.”
Thang máy từ từ đóng cửa, đưa họ trở lại mặt đất. Nhưng bên trong tòa nhà Thiên Đỉnh, bóng tối và sự bí ẩn vẫn chưa được giải quyết, chờ đợi họ ở những chương tiếp theo của cuộc điều tra.