Bí Ẩn Của Viên Ngọc Hoàng Gia - Chương 1
Chương 1: Hành Trình Xuyên Không
John Parker, một thám tử tài năng và nổi tiếng, vừa hoàn thành một vụ án phức tạp và đang tận hưởng khoảng thời gian hiếm hoi thư giãn trong văn phòng của mình. Ánh nắng buổi chiều chiếu qua khung cửa sổ, tạo thành những vệt sáng ấm áp trên bàn làm việc đầy giấy tờ và tài liệu. John nhắm mắt lại, hít một hơi sâu, nhưng khi mở mắt ra, mọi thứ xung quanh anh bỗng trở nên kỳ lạ.
Bầu không khí bỗng chốc thay đổi, những tia sáng xanh và vàng xoáy xung quanh anh như một cơn lốc xoáy kỳ dị. John cảm thấy cơ thể mình như bị kéo ra khỏi thực tại. Anh cố gắng bám chặt vào bàn làm việc, nhưng vô ích. Mọi thứ mờ dần, cho đến khi tất cả biến thành màu đen.
Khi John mở mắt ra lần nữa, anh thấy mình đang nằm trên một con đường lát đá cổ xưa. Những tòa nhà xung quanh được xây bằng gỗ với những mái cong đặc trưng của kiến trúc Trung Hoa cổ. John loạng choạng đứng dậy, đầu óc anh quay cuồng.
“Chuyện quái gì xảy ra vậy?” John lẩm bẩm, cố gắng ổn định bản thân. Anh nhìn quanh, cảm nhận rõ ràng sự khác biệt của thế giới này. Mọi người xung quanh mặc những bộ trang phục cổ xưa, trông như thể anh đã lạc vào một bộ phim lịch sử.
“Người này bị làm sao vậy?” Một người đàn ông đứng gần đó nhìn John với ánh mắt ngạc nhiên.
“Không sao đâu, cảm ơn,” John đáp lại bằng tiếng Trung, khiến người đàn ông càng ngạc nhiên hơn. Ngay lập tức, John nhận ra rằng mình phải cẩn thận hơn. Dù không biết mình đang ở đâu, nhưng bản năng thám tử của anh mách bảo rằng đây không phải là một nơi bình thường.
Anh bắt đầu bước đi, cố gắng tìm hiểu về nơi mình đang ở. Đi ngang qua một con hẻm nhỏ, John nghe thấy những lời bàn tán râm ran từ một nhóm người đứng gần đó. Anh chậm rãi tiến lại gần, lắng nghe cuộc trò chuyện.
“Nghe nói viên ngọc hoàng gia đã bị đánh cắp rồi!” Một người đàn ông nói với giọng lo lắng.
“Đúng vậy! Hoàng thượng giận dữ vô cùng. Lý Thiên, quan giám sát, đã bị bắt vì tình nghi lấy cắp viên ngọc,” một người khác tiếp lời.
“Không thể nào! Lý Thiên luôn trung thực, không thể làm việc đó được!” Giọng của một người phụ nữ cất lên, thể hiện rõ sự bất bình.
John nhíu mày, thông tin này ngay lập tức thu hút sự chú ý của anh. Một vụ mất cắp và một người bị tình nghi oan? Đây là tình huống mà anh không thể bỏ qua.
“Xin lỗi,” John bước tới, cố gắng tỏ ra thân thiện. “Các vị có thể nói rõ hơn về chuyện vừa xảy ra không? Tôi là khách từ xa tới, và tôi chưa nghe về sự việc này.”
Người đàn ông đầu tiên nhìn John từ đầu đến chân với vẻ hoài nghi, nhưng trước vẻ mặt thật thà của John, ông quyết định chia sẻ.
“Cách đây không lâu, viên ngọc hoàng gia, bảo vật vô giá của triều đình, đã bị đánh cắp ngay trong cung cấm. Lý Thiên, một quan giám sát được tin tưởng, bị bắt giữ vì người ta nói rằng ông ấy là người cuối cùng canh giữ viên ngọc trước khi nó biến mất.”
“Nhưng ai cũng biết Lý Thiên là người trung thực,” người phụ nữ tiếp lời, giọng nói tràn đầy cảm xúc. “Ông ấy không thể làm việc này.”
John cảm thấy có điều gì đó không ổn. Nếu Lý Thiên thực sự bị oan, thì có kẻ khác đã dàn dựng vụ việc này để đổ tội cho ông ta. Bản năng thám tử của John bắt đầu lên tiếng, thôi thúc anh tìm hiểu sự thật.
“Lý Thiên hiện đang ở đâu?” John hỏi, giọng nói của anh thể hiện rõ quyết tâm.
“Họ giam ông ấy trong nhà lao của hoàng cung,” người đàn ông đáp. “Nhưng người như ngài thì không thể dễ dàng vào đó được.”
“Cảm ơn, tôi sẽ tìm cách,” John nói với vẻ quyết tâm, rồi quay lưng đi về hướng hoàng cung.
Trong lòng anh lúc này chỉ có một mục tiêu: điều tra vụ mất cắp này và giúp người vô tội được minh oan. Dù anh không biết bằng cách nào mình đã đến đây, nhưng John nhận ra rằng số phận đã dẫn dắt anh đến nơi này để thực hiện một nhiệm vụ đặc biệt.
Chương 2: Cuộc gặp gỡ định mệnh
John Parker dừng lại trước cổng hoàng cung, ngắm nhìn kiến trúc hùng vĩ trước mặt. Một cảm giác ngưỡng mộ xen lẫn tò mò dâng lên trong lòng. Anh đã từng thấy những hình ảnh về kiến trúc cung điện Trung Hoa trong sách, nhưng thực tế trước mắt anh còn vượt xa sự tưởng tượng. Những lính canh đứng gác với vẻ nghiêm trang, tạo nên không khí uy nghiêm.
John biết rằng việc xâm nhập vào cung điện này không hề dễ dàng, nhưng với kỹ năng của một thám tử lão luyện, anh tự tin mình sẽ tìm được cách.
Bằng một bước đi táo bạo, John tiến về phía cổng. Một trong những lính canh nhanh chóng tiến tới, chắn đường anh.
“Người là ai? Không được vào đây nếu không có sự cho phép,” người lính nói với giọng nghiêm nghị.
“Tôi là John Parker, một người đến từ phương xa,” John trả lời, đôi mắt anh không hề nao núng. “Tôi nghe về vụ mất cắp viên ngọc hoàng gia và muốn gặp Lý Thiên, người đang bị giam giữ. Tôi có thể giúp điều tra vụ việc này.”
Người lính nhìn John với ánh mắt ngờ vực. “Ngươi nghĩ mình là ai mà dám xen vào chuyện của hoàng triều? Đây không phải là việc của người ngoài.”
John biết rằng việc thuyết phục những người này sẽ không hề dễ dàng, nhưng anh không bỏ cuộc.
“Lý Thiên là người vô tội,” John kiên quyết. “Nếu các người không điều tra kỹ lưỡng, sẽ để kẻ thật sự đứng sau vụ mất cắp này nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Tôi có thể giúp các người tìm ra kẻ đó.”
Người lính còn lại, có vẻ như là cấp trên, bước tới. Ông ta nhìn John chằm chằm một lúc lâu, trước khi ra hiệu cho lính canh dừng lại.
“Ta sẽ đưa ngươi đến gặp Lý Thiên,” người lính cấp trên nói, giọng điệu thận trọng nhưng vẫn có chút tò mò. “Nhưng hãy nhớ, nếu ngươi có bất kỳ hành động đáng ngờ nào, ngươi sẽ không toàn mạng rời khỏi đây.”
“Ta hiểu,” John gật đầu, biết rằng mình đã có cơ hội. Anh đi theo người lính, cảm nhận rõ ràng sự nghi ngờ trong ánh mắt của những người xung quanh, nhưng anh không để điều đó làm mình bối rối.
Họ dẫn anh qua những hành lang dài, được trang trí với những bức tranh và tác phẩm điêu khắc tinh xảo. Không khí trong cung lạnh lẽo và có phần ngột ngạt, như thể đang đè nặng lên vai người bước vào.
Cuối cùng, họ dừng lại trước một cánh cửa sắt nặng nề. Người lính mở cửa, dẫn John vào trong. Bên trong căn phòng nhỏ và tối tăm, John thấy một người đàn ông đang ngồi co ro trong góc, quần áo bẩn thỉu và khuôn mặt hốc hác.
“Lý Thiên?” John gọi tên, khiến người đàn ông ngẩng đầu lên.
Lý Thiên nhìn John với ánh mắt mệt mỏi, nhưng trong đó vẫn ánh lên chút hy vọng. “Ngươi là ai?” ông hỏi bằng giọng khàn đục.
“Ta là John Parker, một thám tử,” John giới thiệu. “Ta đến đây để giúp ngươi. Ta tin rằng ngươi vô tội.”
Lý Thiên nhìn John chằm chằm, như thể không tin vào những gì mình vừa nghe. “Ngươi đến từ đâu? Làm sao ngươi có thể giúp ta?”
“Ngươi không cần phải biết ta đến từ đâu,” John đáp. “Điều quan trọng là ta tin ngươi vô tội và ta muốn tìm ra sự thật. Ngươi có thể kể cho ta nghe mọi chuyện được không?”
Lý Thiên im lặng một lúc, như đang cân nhắc. Rồi ông thở dài, bắt đầu kể lại mọi sự việc, từ lúc viên ngọc được giao cho ông canh giữ, đến khi nó biến mất một cách bí ẩn. John lắng nghe từng chi tiết, cố gắng ghép nối các manh mối lại với nhau.
“Ta thề, ta không biết chuyện gì đã xảy ra,” Lý Thiên nói, giọng ông tràn đầy tuyệt vọng. “Ta không thể hiểu nổi tại sao viên ngọc lại biến mất như vậy.”
“Đừng lo lắng,” John nói với vẻ kiên định. “Ta sẽ tìm ra sự thật. Nhưng ngươi cần phải giúp ta. Có điều gì bất thường mà ngươi nhận thấy vào đêm đó không? Bất kỳ điều gì, dù là nhỏ nhặt nhất?”
Lý Thiên suy nghĩ một lúc lâu rồi gật đầu. “Có một điều… Vào đêm đó, ta nhớ có nghe thấy một tiếng động lạ từ phía hành lang, như tiếng bước chân nhẹ nhàng. Nhưng khi ta ra ngoài kiểm tra, không có ai cả.”
John nhíu mày. Tiếng bước chân? Có lẽ đây chính là manh mối đầu tiên. “Ta hiểu rồi. Cảm ơn ngươi, Lý Thiên. Ta sẽ bắt đầu từ đó.”
John đứng dậy, quay về phía cửa. Người lính đứng gác nhìn anh, như thể đang đánh giá xem có nên tin lời anh hay không. Nhưng John không quan tâm, anh biết mình phải làm gì.
“Ta sẽ quay lại,” John nói với Lý Thiên trước khi rời đi. “Và ta sẽ không dừng lại cho đến khi ngươi được minh oan.”
Lý Thiên nhìn theo John, trong lòng dâng lên một niềm hy vọng mới. Có lẽ, cuối cùng, công lý sẽ được thực thi.