Bí Ẩn Của Viên Ngọc Hoàng Gia - Chương 2
Chương 2: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh
John Parker bước ra khỏi nhà lao, đầu óc ngập tràn những suy nghĩ về những gì anh vừa nghe từ Lý Thiên. Tiếng bước chân lạ lùng trong đêm viên ngọc bị mất có thể là một manh mối quan trọng. Nhưng anh cần thêm thông tin, cần biết rõ hơn về những người có liên quan và cả những động cơ tiềm ẩn đằng sau vụ mất cắp này.
Trên đường quay trở lại, John cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình. Anh chậm rãi quay đầu lại, nhưng không thấy gì khác ngoài những bức tường đá lạnh lẽo và những hành lang vắng vẻ. Tuy nhiên, bản năng của một thám tử không bao giờ sai, anh biết rằng có người đang theo dõi từng bước chân của mình.
John quyết định không tỏ ra lo lắng, tiếp tục bước đi như bình thường, nhưng anh luôn sẵn sàng phản ứng nếu có bất kỳ điều gì bất thường xảy ra. Khi anh chuẩn bị rời khỏi khu vực nhà lao, một giọng nói nhẹ nhàng nhưng sắc lạnh vang lên từ phía sau.
“Ngươi là ai? Và tại sao lại xen vào chuyện không phải của mình?”
John lập tức quay người lại. Đứng trước mặt anh là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt nghiêm nghị với ánh mắt sắc bén. Ông ta mặc trang phục của một quan chức cao cấp trong triều đình, rõ ràng là người có quyền lực.
“Ta là John Parker, một thám tử,” John trả lời thẳng thắn, cố giữ bình tĩnh. “Ta chỉ muốn giúp điều tra vụ mất cắp viên ngọc hoàng gia. Ta tin rằng Lý Thiên bị oan.”
Người đàn ông nhíu mày, đôi mắt lóe lên sự ngờ vực. “Ngươi nghĩ ngươi là ai mà có thể giải quyết được chuyện này? Đây là việc của triều đình, không phải để người ngoài can thiệp.”
John biết rằng mình phải cẩn trọng trong lời nói, nhưng anh cũng không thể để người này áp đảo. “Nếu có người ngoài liên quan đến việc này, có thể đó chính là kẻ đã đánh cắp viên ngọc. Ta chỉ muốn giúp đỡ, và nếu ngài thực sự quan tâm đến sự thật, thì nên hợp tác thay vì ngăn cản.”
Người đàn ông nhìn John một lúc lâu, như đang đánh giá sự thật thà trong lời nói của anh. Sau một khoảng thời gian im lặng, ông ta cười khẩy. “Ngươi quả là can đảm. Ta là Tào Thụy, Thượng thư bộ Lễ, người được giao nhiệm vụ điều tra vụ việc này. Nếu ngươi thực sự có khả năng, ta sẽ xem ngươi có thể làm gì.”
“Tào Thụy?” John tự nhủ, cố gắng ghi nhớ cái tên này. Rõ ràng ông ta là một người có quyền lực lớn, nhưng cũng có thể là một trong những người đang che giấu điều gì đó.
“Ngươi muốn biết gì?” Tào Thụy hỏi, giọng ông ta vừa như thách thức, vừa như dò xét.
“Ta muốn biết về tình trạng của viên ngọc khi nó bị đánh cắp,” John nói ngay. “Ai là người cuối cùng nhìn thấy nó, và có ai có thể ra vào khu vực cất giữ viên ngọc ngoài Lý Thiên không?”
Tào Thụy nhìn John với ánh mắt khó đoán, rồi chậm rãi trả lời. “Viên ngọc được cất giữ trong một căn phòng kín, chỉ có Lý Thiên và một vài người được tin tưởng mới được phép tiếp cận. Người cuối cùng nhìn thấy nó là một cung nữ tên Xuân Hoa, nhưng nàng ta đã biến mất ngay sau đó. Chúng ta đang truy tìm nàng, nhưng đến giờ vẫn chưa có manh mối.”
“Xuân Hoa?” John nhắc lại cái tên, nhận ra đây có thể là nhân vật then chốt trong vụ án này. “Vậy còn những người khác trong cung? Ai có thể có động cơ để lấy cắp viên ngọc?”
Tào Thụy hừ nhẹ. “Trong cung này, ai mà chẳng muốn có trong tay viên ngọc hoàng gia. Nó là bảo vật của triều đình, nhưng cũng là mục tiêu của không ít kẻ tham lam. Ngay cả trong số những quan chức, ai có thể nói rằng họ không có âm mưu gì đó?”
John lặng người suy nghĩ. Lời nói của Tào Thụy chứa đầy ẩn ý, nhưng cũng không giúp anh tiến xa hơn trong việc xác định kẻ tình nghi. Có vẻ như mọi người trong triều đình đều có thể là đối tượng bị nghi ngờ.
“Vậy ngài nghĩ gì về Lý Thiên?” John đột ngột hỏi, muốn thử xem quan điểm của Tào Thụy về người bị giam giữ.
“Lý Thiên?” Tào Thụy nhìn John chằm chằm, rồi lắc đầu. “Ông ta là người trung thành, nhưng lòng trung thành cũng có thể bị lung lay bởi sức mạnh của vàng bạc châu báu. Dù sao, ta vẫn không loại trừ khả năng ông ta là kẻ đã làm chuyện này.”
John cảm nhận được sự lạnh lùng trong lời nói của Tào Thụy, và điều đó càng làm anh cảnh giác hơn. Anh biết mình không thể tin tưởng bất kỳ ai hoàn toàn trong cung điện này.
“Ta hiểu,” John nói, quyết định kết thúc cuộc trò chuyện. “Ta sẽ tiếp tục điều tra, và nếu có bất kỳ manh mối nào mới, ta sẽ thông báo cho ngài.”
Tào Thụy gật đầu, nhưng ánh mắt ông ta vẫn đầy sự ngờ vực. “Ngươi có thể đi. Nhưng hãy nhớ, cung điện này không phải nơi ngươi muốn làm gì thì làm. Cẩn thận với mỗi bước đi của mình.”
John gật đầu, quay người rời đi. Khi bước ra khỏi cung, anh cảm thấy một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, như thể nó mang theo lời cảnh báo ngầm. Anh biết rằng cuộc điều tra này sẽ không hề dễ dàng, và mỗi người anh gặp có thể đều che giấu một bí mật nào đó.
Nhưng John Parker không phải là người dễ dàng từ bỏ. Với quyết tâm tìm ra sự thật và giải oan cho Lý Thiên, anh bước vào một cuộc hành trình đầy rẫy những nguy hiểm và thử thách, nơi mà sự sống và cái chết chỉ cách nhau một lằn ranh mong manh.