Bí Ẩn Của Viên Ngọc Quý - Chương 1
Chương 1: Viên Ngọc Bị Đánh Cắp
Đêm ấy, trời tối đen như mực, gió thổi rít qua những hàng cây trong khu vườn rộng lớn của dinh thự họ Lý. Căn dinh thự to lớn được trang trí xa hoa, nằm sâu trong khu vực ngoại ô, xa lánh với cuộc sống ồn ào náo nhiệt của thành phố. Bên trong, ánh đèn vàng ấm áp hắt lên những bức tường lộng lẫy, nhưng không thể che lấp được không khí lạnh lẽo kỳ lạ đang lan tỏa.
Trong căn phòng kín đáo nhất của dinh thự, viên ngọc “Thiên Địa Bảo Châu” – viên ngọc quý hiếm, có giá trị vô song, được trưng bày trang trọng trong một hộp kính được bảo vệ bởi hệ thống an ninh tinh vi. Viên ngọc tỏa sáng lung linh, phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ, khiến bất cứ ai nhìn vào cũng bị mê hoặc bởi vẻ đẹp hoàn mỹ của nó.
Ông Lý, chủ nhân của dinh thự, một thương gia nổi tiếng trong giới thương mại, đang ngồi trong phòng làm việc, ngắm nhìn viên ngọc với sự ngưỡng mộ. Ông biết rõ giá trị của viên ngọc này không chỉ nằm ở sự hiếm có, mà còn ở lịch sử lâu đời và những lời đồn đại huyền bí về nó.
“Viên ngọc này sẽ là niềm tự hào của gia tộc Lý, và nó sẽ còn giúp gia tộc ta thịnh vượng thêm nhiều đời nữa,” ông Lý thầm nghĩ.
Đúng lúc đó, cửa phòng bật mở, người quản gia già bước vào, cúi đầu kính cẩn.
“Thưa ông chủ, tất cả các cửa đã được khóa kỹ và đội an ninh đã được bố trí xung quanh dinh thự. Không ai có thể xâm nhập vào đây mà không bị phát hiện,” người quản gia nói.
Ông Lý gật đầu hài lòng. “Tốt lắm, hôm nay đã có quá nhiều người đến ngắm viên ngọc này. Ta không muốn có bất kỳ sự cố nào xảy ra.”
Người quản gia cúi đầu rồi lui ra, để lại ông Lý tiếp tục ngắm nhìn viên ngọc. Nhưng ngay khi ông vừa quay lưng đi, một cơn gió lạnh buốt thổi qua căn phòng, làm tắt những ngọn nến.
Ông Lý giật mình quay lại, chỉ thấy bóng tối bao trùm lấy mọi thứ. Ông vội vàng chạy tới chiếc hộp kính, nhưng kinh hãi nhận ra rằng viên ngọc đã biến mất, thay vào đó là một chiếc hộp trống rỗng.
“Không thể nào… Viên ngọc đã bị đánh cắp!” Ông Lý hoảng hốt hét lên.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên chiếu qua cửa sổ, cảnh sát đã có mặt tại hiện trường. Họ rà soát khắp nơi, nhưng không hề tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của kẻ trộm. Hộp kính vẫn nguyên vẹn, không có dấu hiệu bị phá vỡ, các cửa ra vào và cửa sổ đều được khóa kín. Hệ thống an ninh không ghi nhận bất kỳ sự xâm nhập nào. Viên ngọc quý dường như đã biến mất một cách thần kỳ.
Trung úy Trần, một viên cảnh sát dày dặn kinh nghiệm, đứng trong phòng khách của dinh thự, cùng với ông Lý và một vài cảnh sát khác. Trên bàn, chỉ còn lại một tờ giấy nhỏ với dòng chữ:
“Người tìm thấy sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình.”
Trung úy Trần nhìn vào tờ giấy, gương mặt trở nên nghiêm trọng. “Vụ này không đơn giản chỉ là một vụ trộm, mà còn là một lời đe dọa. Chúng tôi cần phải điều tra kỹ lưỡng.”
Ông Lý, với vẻ mặt lo lắng, hỏi: “Liệu có thể tìm lại được viên ngọc không, trung úy?”
“Chúng tôi sẽ làm mọi cách để tìm lại viên ngọc, nhưng đây có thể là một vụ án lớn. Tôi nghĩ rằng chúng ta cần sự trợ giúp của người có kinh nghiệm hơn,” Trung úy Trần đáp lời.
Ông Lý gật đầu, nhưng chưa kịp nói gì thêm thì một giọng nói bình thản cất lên từ phía cửa.
“Có lẽ, các vị đang nhắc đến ta.”
Tất cả quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông trung niên, dáng người uy nghiêm, khuôn mặt sắc sảo, bước vào phòng. Trên người ông mặc bộ quan phục, trước ngực là biểu tượng công lý – Bao Thanh Thiên.
Trung úy Trần vội cúi chào, “Thưa Bao đại nhân, thật là vinh dự khi ngài đến đây.”
Bao Thanh Thiên khẽ gật đầu, đôi mắt sáng quắc quét qua căn phòng. “Ta đã nghe về vụ việc này. Đây không chỉ là một vụ trộm đơn thuần. Có điều gì đó đằng sau viên ngọc này mà chúng ta chưa biết.”
Ông Lý vội vã bước đến, giọng khẩn khoản, “Bao đại nhân, xin ngài hãy giúp chúng tôi tìm lại viên ngọc. Đó là báu vật của gia tộc tôi.”
Bao Thanh Thiên nhìn ông Lý, rồi nhìn vào chiếc hộp trống rỗng, đôi mắt ánh lên vẻ suy tư. “Viên ngọc này có thể mang trong mình một bí mật đen tối mà nhiều người khao khát. Ta sẽ điều tra đến cùng, và sẽ không để bất kỳ kẻ nào thoát tội.”
Cả căn phòng chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc như nhắc nhở rằng thời gian đang dần trôi qua. Bao Thanh Thiên biết rằng ông đang phải đối mặt với một vụ án phức tạp, và những gì chờ đợi phía trước có thể là những điều không ai có thể ngờ tới.