Bí Ẩn Của Viên Ngọc Quý - Chương 2
Chương 2: Vụ Án Mạng Đầu Tiên
Buổi tối hôm đó, dinh thự họ Lý bị bao trùm bởi không khí căng thẳng. Ông Lý lo lắng đi qua đi lại trong phòng khách, ánh mắt đầy sự bất an. Bên ngoài, đêm đã buông xuống, bóng tối càng làm tăng thêm cảm giác u ám. Bao Thanh Thiên, sau khi kiểm tra sơ bộ hiện trường, quay về căn phòng họp chính của dinh thự để thảo luận với Trung úy Trần và đội cảnh sát.
“Bao đại nhân,” Trung úy Trần lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng, “ngài nghĩ rằng có thể có ai đó trong nhà đã giúp kẻ trộm không? Vì không có dấu hiệu nào của việc đột nhập.”
Bao Thanh Thiên im lặng một lúc, đôi mắt ông sắc bén nhìn qua các nhân viên và người nhà họ Lý. “Ta chưa thể khẳng định điều gì, nhưng có một điều chắc chắn: kẻ trộm rất am hiểu về dinh thự này và hệ thống an ninh ở đây.”
Người quản gia già, đứng bên cạnh ông Lý, cúi đầu nói, “Thưa Bao đại nhân, tôi đã làm việc cho gia đình họ Lý từ khi còn rất trẻ. Chưa từng có bất kỳ sự cố nào như thế này xảy ra.”
Ông Lý, với vẻ mặt lo lắng, cũng lên tiếng, “Tất cả những người làm việc ở đây đều trung thành. Tôi tin tưởng họ.”
Bao Thanh Thiên gật đầu, “Ta hiểu. Nhưng điều này không có nghĩa là ta có thể loại trừ khả năng có người tiếp tay. Điều quan trọng bây giờ là chúng ta phải tìm ra manh mối, dù là nhỏ nhất.”
Đúng lúc đó, một tiếng hét vang lên từ phía sau nhà, khiến tất cả mọi người giật mình. Bao Thanh Thiên và Trung úy Trần ngay lập tức chạy về phía phát ra tiếng hét, theo sau là ông Lý và người quản gia.
Khi họ đến gần phòng ngủ của một người giúp việc, cánh cửa đã mở toang, và một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra trước mắt. Người giúp việc, tên là Tiểu Lan, nằm trên sàn nhà, thân thể đã lạnh ngắt. Máu chảy loang ra từ nhiều vết đâm trên người cô.
Ông Lý bị sốc, lùi lại một bước, “Trời ơi, chuyện gì đã xảy ra?”
Bao Thanh Thiên bước tới, quỳ xuống bên cạnh thi thể. Ông quan sát kỹ từng vết thương, đôi mắt sắc bén không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. “Cô ấy đã bị đâm chết bằng một con dao sắc. Nhìn vết đâm này… rõ ràng là do một người có kinh nghiệm gây ra.”
Trung úy Trần ra lệnh cho một số cảnh sát lập tức phong tỏa hiện trường, không cho ai ra vào. “Bao đại nhân, chúng ta phải điều tra ngay. Ai có thể làm điều này?”
Bao Thanh Thiên đứng dậy, đôi mắt lộ vẻ lo lắng. “Tiểu Lan đã nhìn thấy điều gì đó vào đêm viên ngọc bị đánh cắp. Cô ấy biết được bí mật mà kẻ trộm muốn che giấu, và vì thế, cô ấy phải chết.”
Ông Lý tái mặt, “Chẳng lẽ tất cả những chuyện này chỉ vì viên ngọc đó?”
“Viên ngọc không chỉ là một báu vật vật chất,” Bao Thanh Thiên trầm ngâm nói, “nó ẩn chứa một bí mật hoặc một giá trị khác mà chúng ta chưa biết. Kẻ trộm sẵn sàng giết người để giữ kín điều đó.”
Người quản gia run rẩy lên tiếng, “Tiểu Lan là một cô gái hiền lành, không bao giờ gây thù chuốc oán với ai. Tôi không thể tưởng tượng được ai lại muốn giết cô ấy.”
Bao Thanh Thiên nhìn quanh căn phòng nhỏ, ánh mắt dừng lại ở chiếc bàn viết. Ông tiến tới, nhặt lên một tờ giấy nằm lẫn trong đống đồ đạc lộn xộn. Trên tờ giấy, có một vài dòng chữ nguệch ngoạc, nhưng đủ rõ ràng để đọc:
“Ta đã thấy hắn… nhưng không ai tin ta…”
Bao Thanh Thiên trao tờ giấy cho Trung úy Trần. “Có vẻ như Tiểu Lan đã nghi ngờ ai đó, nhưng không kịp báo cho ai. Chúng ta phải tìm ra người mà cô ấy đã nhắc đến.”
Trung úy Trần nhìn tờ giấy, rồi quay sang Bao Thanh Thiên, “Chúng ta sẽ phải điều tra tất cả mọi người trong dinh thự. Không ai được phép rời khỏi đây cho đến khi vụ án được làm rõ.”
Bao Thanh Thiên gật đầu đồng ý. “Hãy bắt đầu ngay từ bây giờ. Chúng ta không có nhiều thời gian.”
Khi cuộc điều tra bắt đầu, mọi ánh mắt trong dinh thự đều trở nên nghi ngờ và lo lắng. Viên ngọc quý vẫn chưa được tìm thấy, và một mạng người đã mất. Bao Thanh Thiên hiểu rằng đây chỉ mới là khởi đầu của một loạt bi kịch sắp diễn ra, và mỗi giây trôi qua, kẻ thủ ác càng trở nên khó lường hơn.