Bí Ẩn Của Viên Ngọc Quý - Chương 3
Chương 3: Manh Mối Từ Người Thợ Kim Hoàn
Sáng hôm sau, bầu trời xám xịt phủ đầy mây, không khí ẩm ướt nặng nề báo hiệu một ngày đầy u ám. Dinh thự họ Lý vẫn đang trong tình trạng báo động, với cảnh sát túc trực ở mọi góc. Cái chết của Tiểu Lan đã khiến mọi người trong nhà trở nên căng thẳng và lo sợ.
Trong khi đó, Bao Thanh Thiên không để lãng phí bất kỳ giây phút nào. Sau khi đã xem xét lại toàn bộ hiện trường và lấy lời khai từ các nhân viên trong dinh thự, ông nhận ra rằng một trong những người có thể cung cấp thêm manh mối là người thợ kim hoàn, người đã từng đánh giá viên ngọc “Thiên Địa Bảo Châu” chỉ vài ngày trước khi nó bị đánh cắp.
Bao Thanh Thiên cùng Trung úy Trần nhanh chóng đến cửa hàng kim hoàn nhỏ nằm trong khu phố cũ của thành phố. Cửa hàng tuy nhỏ nhưng được trang trí tinh tế, đầy những món đồ trang sức quý giá. Khi họ bước vào, tiếng chuông nhỏ treo trên cửa khẽ reo lên, báo hiệu sự hiện diện của khách.
Người thợ kim hoàn, một ông lão khoảng sáu mươi tuổi, với bộ râu bạc và đôi mắt sắc bén, đang ngồi chăm chú trước một chiếc bàn làm việc đầy những công cụ tinh xảo. Khi thấy Bao Thanh Thiên và Trung úy Trần bước vào, ông lão vội vàng đứng dậy cúi chào.
“Xin kính chào quý khách. Hôm nay hai vị đến đây có việc gì?” Ông lão lên tiếng, giọng nói trầm tĩnh nhưng không giấu được sự tò mò.
Bao Thanh Thiên bước tới, đưa tấm danh thiếp và nói, “Chúng tôi đến đây để hỏi về viên ngọc ‘Thiên Địa Bảo Châu’. Ông là người đã đánh giá viên ngọc này cho gia đình họ Lý, đúng không?”
Người thợ kim hoàn nhìn Bao Thanh Thiên, rồi gật đầu, “Đúng vậy, tôi là người đã trực tiếp kiểm tra viên ngọc đó. Nó thực sự là một báu vật hiếm có, với độ trong suốt và màu sắc hoàn hảo mà tôi chưa từng thấy trước đây.”
Trung úy Trần tiến lại gần hơn, giọng điệu nghiêm túc, “Ông có nhận thấy điều gì khác thường về viên ngọc không? Có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy nó có thể bị nguyền rủa hay có một lịch sử đen tối không?”
Ông lão thợ kim hoàn suy nghĩ một lúc, rồi nhẹ nhàng nói, “Viên ngọc đó có một điều gì đó… kỳ lạ. Khi tôi cầm nó trên tay, tôi cảm nhận được một sức hút mạnh mẽ, như thể nó đang muốn kiểm soát tâm trí tôi. Nhưng điều đó chỉ là cảm giác cá nhân. Trong suốt thời gian tôi kiểm tra viên ngọc, tôi không thấy có dấu hiệu nào cho thấy nó bị nguyền rủa.”
Bao Thanh Thiên chăm chú lắng nghe, đôi mắt sáng quắc nhìn ông lão, “Ông có biết lịch sử của viên ngọc này không? Nó từng thuộc về ai, và có liên quan gì đến những câu chuyện huyền bí?”
Người thợ kim hoàn gật đầu, “Tôi có nghe một vài câu chuyện. Người ta nói rằng viên ngọc này từng thuộc về một hoàng gia cổ đại đã bị diệt vong. Theo truyền thuyết, viên ngọc mang trong mình sức mạnh của thiên địa, nhưng cũng mang lại sự hủy diệt cho những ai cố gắng chiếm đoạt nó. Có nhiều lời đồn rằng những người từng sở hữu viên ngọc này đều gặp phải những cái chết thảm khốc.”
Trung úy Trần cau mày, “Ông có nghĩ rằng điều đó có thể liên quan đến vụ trộm và cái chết của Tiểu Lan?”
Người thợ kim hoàn thở dài, “Tôi không dám khẳng định. Nhưng nếu những gì tôi nghe được là sự thật, thì viên ngọc này không chỉ có giá trị về mặt vật chất mà còn là một lời nguyền. Ai đó có thể đã bị cuốn vào vòng xoáy của tham lam và sợ hãi, dẫn đến những hành động không thể kiểm soát được.”
Bao Thanh Thiên im lặng suy nghĩ một lúc, rồi nói, “Cảm ơn ông đã cung cấp thông tin. Nếu còn điều gì nhớ ra, xin hãy thông báo cho chúng tôi ngay lập tức.”
Người thợ kim hoàn cúi đầu, “Tôi sẽ làm vậy. Hy vọng các ngài có thể tìm ra chân tướng vụ việc.”
Trên đường trở về, Bao Thanh Thiên và Trung úy Trần không ngừng suy nghĩ về những điều mà người thợ kim hoàn vừa nói. Viên ngọc “Thiên Địa Bảo Châu” không chỉ là một vật trang sức quý giá, mà còn ẩn chứa một quá khứ đen tối đầy bí ẩn. Điều này khiến vụ án trở nên phức tạp hơn, và có thể những cái chết tiếp theo sẽ xảy ra nếu họ không hành động nhanh chóng.
Bao Thanh Thiên lên tiếng, phá tan bầu không khí im lặng, “Trung úy Trần, chúng ta cần phải điều tra thêm về lịch sử của viên ngọc này. Tìm hiểu xem những ai từng sở hữu nó, và điều gì đã xảy ra với họ. Có lẽ chúng ta sẽ tìm ra được manh mối quan trọng để phá giải bí ẩn.”
Trung úy Trần gật đầu đồng ý, “Tôi sẽ ra lệnh cho đội điều tra ngay khi chúng ta trở về. Chúng ta không thể để vụ án này kéo dài thêm nữa.”
Cả hai người bước nhanh trên con đường lát đá, trong lòng không khỏi lo lắng về những gì đang chờ đợi họ phía trước. Bí ẩn của viên ngọc quý vẫn chưa được giải mã, và dường như mỗi bước tiến trong cuộc điều tra lại mở ra thêm nhiều cánh cửa mới, dẫn tới những sự thật đen tối hơn.