Bí Ẩn Mất Tích Trong Công Viên - Chương 1
Chương 1: Mở đầu kỳ bí
Trời vừa tờ mờ sáng, thành phố hiện đại đã bắt đầu nhộn nhịp với âm thanh của những chiếc xe cộ lăn bánh trên đường. Bao Thanh Thiên, người từng là vị quan nổi tiếng của triều Tống, ngồi bên cửa sổ của căn hộ nhỏ, nhìn ra quang cảnh phố xá bên dưới. Ông vẫn chưa thể quen với thế giới mới này, nơi mà thời gian dường như trôi nhanh hơn và con người dường như bị cuốn vào dòng chảy của công nghệ hiện đại.
Bao Thanh Thiên cầm chén trà nóng trên tay, hơi ấm lan tỏa khiến ông cảm thấy dễ chịu hơn giữa cuộc sống đầy lạ lẫm. Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên làm ông giật mình. Đây là một trong những thứ mà ông vẫn chưa hoàn toàn quen thuộc. Ông cầm chiếc điện thoại lên, nhìn màn hình sáng lóa rồi chậm rãi nhấn vào nút trả lời.
“Ngài Bao, chúng tôi cần ngài gấp,” một giọng nói lo lắng vang lên từ đầu dây bên kia. Đó là thanh tra Lý, một cảnh sát trẻ mà Bao Thanh Thiên đã quen biết khi mới tới thời đại này.
“Có chuyện gì vậy?” Bao Thanh Thiên hỏi, giọng nói vẫn bình tĩnh nhưng đầy uy quyền như khi ông còn ở triều đình.
“Có một vụ mất tích rất kỳ lạ, thưa ngài. Một cô gái trẻ đã biến mất tại công viên Đại Nam vào tối qua. Điều kỳ lạ là chúng tôi không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của cô ấy, mặc dù công viên được trang bị đầy đủ camera an ninh.”
Bao Thanh Thiên nhíu mày, đặt chén trà xuống. “Không có dấu vết nào sao? Thật sự kỳ lạ. Ta sẽ tới ngay.”
Chưa đầy nửa giờ sau, Bao Thanh Thiên đã có mặt tại công viên Đại Nam, một khu vực rộng lớn với cây cối um tùm và những con đường mòn quanh co. Thanh tra Lý đứng chờ ở cổng, khuôn mặt thể hiện rõ sự căng thẳng.
“Ngài đến thật nhanh,” thanh tra Lý chào hỏi, đưa tay ra bắt tay Bao Thanh Thiên.
“Dẫn ta đến hiện trường,” Bao Thanh Thiên không chần chừ, ánh mắt ông sắc bén như đang cố gắng tìm kiếm manh mối từ những chi tiết nhỏ nhất xung quanh.
Họ nhanh chóng tiến sâu vào trong công viên, đến một khu vực gần hồ nước, nơi lần cuối cùng người ta nhìn thấy cô gái mất tích. Những chiếc camera được gắn khắp nơi, ghi lại từng góc nhỏ của công viên. Nhưng theo lời thanh tra Lý, không có cảnh quay nào cho thấy cô gái rời khỏi khu vực này.
“Tên của cô gái là gì?” Bao Thanh Thiên hỏi khi họ dừng lại trước băng cảnh sát đã giăng quanh khu vực hiện trường.
“Lý Hạ Vy, 23 tuổi, sinh viên đại học,” thanh tra Lý trả lời, mắt không rời khỏi màn hình máy tính bảng đang hiển thị hình ảnh từ các camera an ninh. “Chúng tôi đã kiểm tra tất cả các camera trong công viên, nhưng không có dấu vết nào cho thấy cô ấy rời khỏi đây. Điều này thật sự không thể giải thích nổi.”
Bao Thanh Thiên cúi xuống, tay chạm vào mặt đất như để cảm nhận điều gì đó. Ông nhắm mắt, hít thở sâu rồi mở mắt ra, ánh nhìn càng thêm phần nghiêm nghị.
“Chúng ta cần phải xem xét mọi khả năng, không được bỏ sót bất cứ chi tiết nào,” ông nói, giọng điệu đầy quyết tâm. “Kể cả những điều tưởng chừng như không thể xảy ra.”
“Ngài nghĩ rằng có điều gì đó ngoài tầm với của chúng ta sao?” thanh tra Lý hỏi, đôi mắt lộ rõ vẻ nghi ngờ.
“Trong tất cả những vụ án mà ta đã từng điều tra, luôn có những điều ẩn giấu mà mắt thường không thể thấy. Đôi khi, chúng ta cần nhìn xa hơn thực tại để thấy được sự thật.”
Bao Thanh Thiên quay lại phía thanh tra Lý, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy sự hiểu biết. “Ta cần xem lại tất cả các đoạn phim từ camera an ninh, từng khung hình một. Và ta cũng muốn gặp những người cuối cùng đã nhìn thấy Lý Hạ Vy.”
“Được rồi, tôi sẽ sắp xếp,” thanh tra Lý gật đầu. “Nhưng ngài nên biết rằng, đây không phải là lần đầu tiên có người mất tích tại công viên này. Trong vòng mười năm qua, đã có ba trường hợp mất tích tương tự, và tất cả đều không có lời giải đáp.”
Bao Thanh Thiên dừng lại, ánh mắt ông lóe lên sự bất ngờ. “Vậy thì vụ án này không chỉ đơn giản là một vụ mất tích bình thường. Chúng ta có thể đang đối mặt với một điều gì đó lớn hơn rất nhiều.”
Thanh tra Lý rùng mình trước lời nói của Bao Thanh Thiên. “Tôi sẽ liên hệ ngay với những nhân chứng, và sẽ gửi tất cả các đoạn phim cho ngài. Hy vọng rằng với kinh nghiệm của ngài, chúng ta có thể làm sáng tỏ vụ việc này.”
“Hy vọng là vậy,” Bao Thanh Thiên khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn chăm chú vào khoảng không trước mặt như đang dõi theo một điều gì đó vô hình. “Hy vọng là vậy.”