Bí Ẩn Mất Tích Trong Công Viên - Chương 2
Chương 2: Dấu vết mờ ảo
Bao Thanh Thiên và thanh tra Lý ngồi trong phòng giám sát của công viên, xung quanh là những màn hình lớn hiển thị hình ảnh từ các camera an ninh. Không gian yên tĩnh chỉ bị phá vỡ bởi tiếng gõ phím lách cách khi một kỹ thuật viên thao tác với máy tính. Bao Thanh Thiên ngồi thẳng lưng, đôi mắt ông chăm chú dõi theo từng khung hình trên màn hình.
“Mọi người đã kiểm tra từng đoạn phim chưa?” Bao Thanh Thiên hỏi, giọng ông trầm nhưng có sức mạnh lạ thường.
“Chúng tôi đã kiểm tra rồi, thưa ngài,” kỹ thuật viên đáp, giọng anh ta lộ rõ vẻ căng thẳng. “Nhưng không có gì bất thường cả. Lý Hạ Vy vào công viên lúc 7 giờ tối, sau đó… không có gì. Cô ấy biến mất.”
“Làm sao có thể biến mất mà không để lại dấu vết?” Bao Thanh Thiên nhíu mày, đôi mắt ông lướt qua từng khung hình, cố gắng tìm ra một chi tiết dù là nhỏ nhất.
Kỹ thuật viên tiếp tục tua lại đoạn phim, chậm đến từng giây một. Hình ảnh Lý Hạ Vy bước vào công viên, dáng người nhẹ nhàng, tóc xõa dài ngang lưng, chiếc váy màu xanh dương phấp phới theo từng bước chân. Cô đi dọc theo con đường dẫn đến hồ nước, và rồi… không còn gì nữa.
“Mọi người đã kiểm tra khu vực này chưa?” Bao Thanh Thiên hỏi, ánh mắt vẫn không rời khỏi màn hình.
“Chúng tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng,” thanh tra Lý đáp. “Không có bất kỳ dấu vết nào cho thấy cô ấy đã rời khỏi đó.”
Bao Thanh Thiên im lặng một lúc, tay ông gõ nhẹ lên tay vịn ghế như đang suy nghĩ điều gì đó rất sâu sắc. Rồi ông chậm rãi đứng dậy, bước đến gần màn hình. “Cho ta xem lại từ đầu, nhưng lần này tua chậm hơn nữa.”
Kỹ thuật viên làm theo, tua lại đoạn phim từ lúc Lý Hạ Vy bước vào công viên. Mọi thứ vẫn như cũ, nhưng lần này, Bao Thanh Thiên chú ý đến một chi tiết khác thường. Ở phía xa, có một bóng đen lướt qua rất nhanh trên nền trời, gần như không thể nhận ra.
“Dừng lại!” Bao Thanh Thiên ra lệnh, đôi mắt ông chăm chú nhìn vào điểm mờ ảo đó.
Kỹ thuật viên ngừng đoạn phim tại vị trí Bao Thanh Thiên chỉ ra. “Ngài thấy gì sao?” anh ta hỏi, giọng đầy thắc mắc.
“Làm rõ khung hình này,” Bao Thanh Thiên yêu cầu, mắt không rời khỏi màn hình. “Có gì đó ở đây mà chúng ta chưa thấy.”
Kỹ thuật viên bắt đầu điều chỉnh, cố gắng làm rõ hình ảnh. Sau một lúc, bóng đen đó hiện ra rõ hơn một chút, nhưng vẫn rất mờ nhạt. Đó có thể là một người hoặc một vật gì đó di chuyển rất nhanh, nhưng không đủ rõ ràng để xác định.
“Ngài nghĩ gì về chuyện này?” thanh tra Lý hỏi, bước lại gần hơn để xem kỹ.
Bao Thanh Thiên không trả lời ngay, ông chỉ đứng im lặng nhìn chằm chằm vào hình ảnh đó, rồi quay sang thanh tra Lý. “Có lẽ đây là manh mối duy nhất mà chúng ta có thể dựa vào lúc này. Ta cần xem kỹ hơn khu vực này. Và ta cũng muốn gặp lại những người đã từng mất tích tại đây trước đó, hoặc những người thân của họ nếu có thể.”
“Được, tôi sẽ sắp xếp ngay,” thanh tra Lý gật đầu. “Nhưng ngài nghĩ sao về bóng đen này? Có thể đó là người đã bắt cóc cô ấy?”
Bao Thanh Thiên nhíu mày, đôi mắt ông lóe lên sự nghi hoặc. “Ta không chắc. Nhưng nếu đó là người, thì tốc độ di chuyển nhanh như vậy là không bình thường. Ta cần thêm thông tin trước khi kết luận.”
Thanh tra Lý gật đầu, hiểu rằng Bao Thanh Thiên muốn thận trọng. “Tôi sẽ liên hệ với gia đình của những người mất tích trước đây và mời họ tới gặp ngài. Còn khu vực trong đoạn phim, tôi sẽ cho người kiểm tra ngay lập tức.”
“Làm tốt lắm,” Bao Thanh Thiên đáp, đôi mắt ông lại dõi về màn hình. “Chúng ta đang tiến gần hơn tới sự thật, nhưng cần phải hết sức cẩn thận. Sự thật thường ẩn giấu sau những điều mà mắt thường không thể nhìn thấy.”
Khi rời khỏi phòng giám sát, Bao Thanh Thiên cảm nhận được không khí lạnh lẽo bao trùm công viên. Ông bước chậm rãi trên con đường mòn dẫn đến khu vực hồ nước, nơi mà cô gái Lý Hạ Vy đã biến mất. Những tán cây rủ xuống như che giấu điều gì đó bí ẩn, và dòng nước lặng lẽ phản chiếu ánh sáng mờ ảo của buổi chiều tà.
“Ngài nghĩ gì về vụ việc này, thưa ngài?” thanh tra Lý hỏi khi họ dừng lại bên bờ hồ.
Bao Thanh Thiên nhìn thẳng vào mặt hồ, nước trong vắt nhưng lại không thể nhìn thấy đáy. “Có một điều gì đó không bình thường ở đây. Ta cảm nhận được nó. Có lẽ không chỉ là một vụ mất tích thông thường. Chúng ta phải chuẩn bị tinh thần đối mặt với những điều không thể giải thích bằng lý trí.”
“Ngài nghĩ là có yếu tố siêu nhiên nào đó sao?” thanh tra Lý hỏi, giọng đầy vẻ thắc mắc.
“Ta không loại trừ khả năng đó,” Bao Thanh Thiên đáp, giọng ông trầm ngâm. “Thế giới này rộng lớn hơn nhiều so với những gì chúng ta nghĩ. Có những thứ mà chúng ta chưa từng thấy, chưa từng hiểu, nhưng không có nghĩa là chúng không tồn tại.”
Cả hai đứng đó một lúc lâu, im lặng nhìn mặt hồ như đang suy tư về những gì sắp xảy ra. Trong ánh chiều tà, công viên bỗng chốc trở nên u ám, như đang giấu kín một bí mật khủng khiếp chờ đợi được khám phá.