Bí Ẩn Trong Căn Biệt Thự Cổ - Chương 1
Chương 1: Án mạng đêm mưa
Mưa rơi như trút nước, từng hạt mưa nặng nề đập vào mái nhà của căn biệt thự cổ kính, tạo nên những âm thanh đều đều, u ám. Ánh chớp thi thoảng lóe sáng, soi rõ hình dáng đồ sộ của căn biệt thự giữa màn đêm đen đặc. Bên trong, không khí dường như càng thêm nặng nề bởi sự yên lặng đến đáng sợ.
Tiếng cồng chợt vang lên ngoài cổng chính, phá vỡ sự im lặng. Một người lính mở cửa ra, để lộ hình ảnh của Bao Thanh Thiên, người nổi tiếng với tài trí và sự công minh, cùng với các thuộc hạ thân tín của ông, Triển Chiêu và Công Tôn Sách. Dưới lớp áo choàng đen, Bao Thanh Thiên tiến vào biệt thự, ánh mắt sắc bén quan sát mọi thứ xung quanh.
Triển Chiêu: “Đại nhân, căn biệt thự này có vẻ đã rất lâu đời. Không biết tại sao ông Trương Minh lại chọn sống ở nơi u ám như thế này.”
Bao Thanh Thiên: “Mỗi người đều có những lý do riêng. Nhưng bây giờ, việc cần làm là tìm hiểu nguyên nhân cái chết của ông ta. Hãy dẫn đường đến phòng làm việc.”
Người lính cúi đầu, dẫn đoàn người đi qua những hành lang dài và u tối. Các cây đèn dầu đặt dọc theo lối đi chỉ đủ để thắp sáng một khoảng không nhỏ, khiến những bóng đen dài đổ dồn về phía sau. Cảm giác lạnh lẽo lan tỏa khắp nơi, làm cho mọi người không khỏi cảm thấy rùng mình.
Khi đến cửa phòng làm việc, người lính dừng lại, mở cửa và bước sang một bên, nhường đường cho Bao Thanh Thiên và nhóm của ông. Cánh cửa nặng nề mở ra, để lộ khung cảnh đầy bi thương bên trong. Xác của ông Trương Minh nằm bất động trên sàn nhà, đôi mắt trợn trừng, đầy kinh hoàng. Trên đầu ông có một vết thương lớn, máu đã khô đen lại trên nền gỗ.
Công Tôn Sách bước tới gần, quan sát cẩn thận vết thương và xung quanh. Ông cúi xuống, đặt tay lên cổ tay của Trương Minh để kiểm tra nhịp đập, nhưng chỉ có sự im lặng.
Công Tôn Sách: “Ông ta đã chết từ nhiều giờ trước. Vết thương này có vẻ như là do một vật cứng gây ra, có thể là một thanh gỗ hoặc một vật gì đó tương tự.”
Triển Chiêu tiến đến cửa sổ, kiểm tra xem có dấu hiệu nào của sự xâm nhập từ bên ngoài không, nhưng cửa sổ vẫn khóa kín, không có dấu vết nào của sự đột nhập.
Triển Chiêu: “Căn phòng này bị khóa từ bên trong, cửa sổ cũng không có dấu hiệu bị cạy mở. Nếu không có ai đột nhập vào, thì hung thủ có thể nào đã ở trong phòng trước khi khóa cửa?”
Bao Thanh Thiên nhíu mày, suy nghĩ sâu xa.
Bao Thanh Thiên: “Chúng ta không thể loại trừ bất kỳ khả năng nào. Hãy thẩm vấn những người trong biệt thự này trước. Họ có thể nắm giữ những thông tin quan trọng.”
Người lính được lệnh gọi tất cả những người đang sống trong biệt thự tới phòng khách. Trong lúc chờ đợi, Bao Thanh Thiên tiếp tục quan sát hiện trường vụ án, mỗi chi tiết nhỏ nhất đều không qua mắt ông.
Một lát sau, mọi người tập trung tại phòng khách. Không khí căng thẳng bao trùm cả căn phòng khi từng ánh mắt đổ dồn về phía Bao Thanh Thiên. Ông quét mắt qua từng người, từ người quản gia già với khuôn mặt lo lắng, đến cô hầu gái trẻ mắt đỏ hoe vì sợ hãi, và cả người con trai duy nhất của Trương Minh, Trương Vinh, với ánh mắt đầy bối rối.
Bao Thanh Thiên: “Ta cần các ngươi thành thật khai báo. Trước khi ông Trương Minh chết, có ai trong các ngươi nghe thấy hay nhìn thấy điều gì bất thường không?”
Người quản gia, cúi đầu cung kính: “Thưa đại nhân, tôi là người cuối cùng gặp ông chủ. Ông ấy bảo tôi chuẩn bị trà rồi cho tôi lui ra ngoài. Sau đó, tôi không nghe thấy gì khác ngoài tiếng mưa rơi và sấm sét.”
Cô hầu gái, giọng run run: “Thưa đại nhân, tôi không dám vào phòng ông chủ vào buổi tối, vì ông ấy thường không thích bị quấy rầy. Tôi chỉ nghe thấy tiếng đồ vật rơi trong đêm, nhưng nghĩ rằng đó chỉ là do gió mạnh làm đổ.”
Trương Vinh, vẫn còn bàng hoàng: “Tôi… tôi đang ở phòng mình, không biết gì về chuyện này. Khi biết tin, tôi lập tức chạy đến nhưng đã quá muộn.”
Bao Thanh Thiên im lặng lắng nghe, mắt không rời khỏi từng biểu hiện của họ. Sau khi tất cả đã nói xong, ông quay sang Công Tôn Sách.
Bao Thanh Thiên: “Công Tôn, ngươi nghĩ sao về lời khai của họ?”
Công Tôn Sách: “Thưa đại nhân, lời khai của họ không có điểm nào đáng ngờ, nhưng điều đó không có nghĩa là họ không liên quan. Có thể có ai đó trong số họ biết nhiều hơn những gì họ nói.”
Bao Thanh Thiên gật đầu, ánh mắt trở nên cương nghị hơn.
Bao Thanh Thiên: “Triển Chiêu, hãy canh gác cẩn thận. Không ai được rời khỏi căn biệt thự này cho đến khi vụ án được làm sáng tỏ.”
Triển Chiêu: “Tuân lệnh, đại nhân.”
Bao Thanh Thiên đứng dậy, bước đến trước mặt từng người, ánh mắt như xuyên thấu vào tâm can họ.
Bao Thanh Thiên: “Sự thật luôn nằm ở đâu đó trong những lời nói dối. Ta sẽ tìm ra nó, và kẻ thủ ác sẽ không thể thoát khỏi công lý.”
Câu nói của ông như một lời tuyên án, khiến bầu không khí trong phòng càng thêm ngột ngạt. Cả căn biệt thự như nín thở chờ đợi kết quả của cuộc điều tra. Mưa ngoài trời vẫn không ngừng rơi, như khóc thương cho một linh hồn đã khuất.