Bí Ẩn Trong Căn Biệt Thự Cổ - Chương 2
Chương 2: Những bóng ma quá khứ
Sau khi ra lệnh cho Triển Chiêu canh gác, Bao Thanh Thiên quay trở lại phòng làm việc của Trương Minh. Ông lặng lẽ quan sát lại hiện trường một lần nữa, ánh mắt sắc bén không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Căn phòng mang một vẻ cũ kỹ, với những đồ vật trang trí từ thời xưa, đầy vẻ bí ẩn. Bức tường phía sau bàn làm việc treo một bức chân dung lớn của Trương Minh, trong bức tranh, ông ta trông đầy quyền lực và lạnh lùng.
Công Tôn Sách tiến lại gần Bao Thanh Thiên, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy suy tư: “Đại nhân, nơi này có một cảm giác kỳ lạ. Dường như nó ẩn chứa nhiều bí mật chưa được hé lộ.”
Bao Thanh Thiên khẽ gật đầu: “Căn biệt thự này không đơn thuần chỉ là một nơi ở. Nó mang trên mình những dấu ấn của quá khứ, có thể là cả những tội lỗi và hận thù. Chúng ta cần phải tìm hiểu rõ hơn về lịch sử của nơi này.”
Công Tôn Sách: “Đại nhân có nghĩ rằng cái chết của Trương Minh có liên quan đến những chuyện đã xảy ra trong quá khứ?”
Bao Thanh Thiên: “Rất có thể. Những bóng ma quá khứ thường không dễ dàng buông tha người sống. Đặc biệt là khi những tội ác bị chôn vùi chưa được trả giá.”
Lúc này, tiếng bước chân vọng lên từ hành lang. Người quản gia già bước vào, khuôn mặt vẫn giữ vẻ lo lắng.
Người quản gia: “Thưa đại nhân, tôi xin được giúp đỡ. Nếu ngài cần biết gì về căn biệt thự này, tôi sẽ cố gắng trả lời.”
Bao Thanh Thiên mỉm cười nhẹ, ra hiệu cho người quản gia ngồi xuống.
Bao Thanh Thiên: “Ta cần biết rõ hơn về lịch sử của căn biệt thự này. Nó đã thuộc về gia đình ông Trương Minh bao lâu rồi?”
Người quản gia thở dài, ánh mắt lạc vào khoảng không xa xăm: “Căn biệt thự này đã thuộc về gia đình họ Trương từ hơn ba thế hệ. Trước khi ông Trương Minh thừa kế, nó thuộc về cha của ông, Trương Đại Nhân. Nhưng trước khi gia đình họ Trương sống ở đây, căn biệt thự này từng thuộc về một vị quan chức triều đình nổi tiếng là tàn nhẫn và tham lam. Ông ta bị xử tử vì tội tham ô, và từ đó, có nhiều lời đồn rằng biệt thự bị ám bởi hồn ma của những nạn nhân của ông ta.”
Công Tôn Sách nhíu mày: “Có nghĩa là căn biệt thự này đã từng chứng kiến nhiều bi kịch và tội ác. Liệu có phải những oan hồn đó đã quay lại đòi nợ máu?”
Người quản gia rùng mình khi nghe đến từ “oan hồn”. Ông cúi đầu, giọng nói thấp thoáng sự sợ hãi: “Tôi không dám khẳng định, thưa đại nhân. Nhưng có một điều tôi biết chắc chắn, đó là ông Trương Minh đã tìm thấy những tài liệu cũ liên quan đến vị quan chức kia. Ông ta đã bí mật đọc chúng và trở nên lo lắng kể từ đó.”
Bao Thanh Thiên im lặng một lúc lâu, mắt nhìn chăm chú vào người quản gia.
Bao Thanh Thiên: “Những tài liệu đó hiện đang ở đâu?”
Người quản gia: “Tôi không rõ, thưa đại nhân. Ông Trương Minh thường giấu chúng trong phòng làm việc, nhưng tôi chưa từng nhìn thấy chúng.”
Bao Thanh Thiên đứng dậy, nhìn quanh phòng làm việc một lần nữa. Ông tiến tới gần bàn làm việc của Trương Minh, nhẹ nhàng lật mở từng ngăn kéo, nhưng tất cả đều trống rỗng hoặc chỉ chứa những giấy tờ không quan trọng.
Bao Thanh Thiên: “Có thể ông ta đã giấu chúng ở nơi khác. Hoặc có ai đó đã lấy đi trước khi chúng ta đến.”
Công Tôn Sách: “Có khả năng đó là chìa khóa để giải đáp bí ẩn này. Nếu chúng ta tìm được những tài liệu đó, có lẽ chúng ta sẽ biết được lý do thật sự đằng sau cái chết của ông Trương Minh.”
Bao Thanh Thiên khẽ gật đầu, ánh mắt sắc bén như xuyên qua lớp vỏ bí ẩn của căn biệt thự cổ.
Bao Thanh Thiên: “Chúng ta sẽ phải tiếp tục tìm kiếm, không chỉ trong phòng này mà còn ở những nơi khác trong biệt thự. Quá khứ có thể sẽ cung cấp cho ta manh mối quan trọng nhất.”
Cả ba người rời khỏi phòng làm việc, tiến về phía hành lang dài tối om của căn biệt thự. Bên ngoài, tiếng mưa vẫn rơi không ngừng, như một lời thì thầm từ quá khứ vọng về, đầy bí ẩn và ám ảnh. Căn biệt thự này không chỉ là một nơi ở, mà còn là một ngôi mộ chứa đựng những bí mật đen tối chờ được khám phá.