Bí Ẩn Trong Căn Biệt Thự Cổ - Chương 3
Chương 3: Những nhân vật bí ẩn
Bao Thanh Thiên, Công Tôn Sách, và Triển Chiêu tiếp tục tìm kiếm trong căn biệt thự cổ kính, nhưng không ai có thể lắc khỏi đầu những cảm giác lẩn khuất về bóng ma quá khứ. Mọi ngóc ngách trong căn biệt thự dường như đang chứa đựng một bí mật nào đó, chờ được khám phá.
Họ quay lại phòng khách, nơi mà những người sống trong biệt thự đang chờ đợi trong sự lo lắng. Bao Thanh Thiên bước vào phòng, mắt nhìn lướt qua từng người, nhận thấy sự căng thẳng trong ánh mắt họ.
Bao Thanh Thiên: “Ta đã nghe lời khai của các ngươi, nhưng vẫn còn nhiều điều cần được làm rõ. Bây giờ, ta muốn nghe thêm về mối quan hệ của các ngươi với ông Trương Minh và những gì đã xảy ra trong thời gian gần đây.”
Ông quay sang người con trai của Trương Minh, Trương Vinh. Trương Vinh có vẻ ngoài lãng tử, nhưng ánh mắt anh ta đầy vẻ bồn chồn.
Bao Thanh Thiên: “Trương Vinh, ngươi là con trai duy nhất của ông Trương Minh. Hãy nói cho ta biết về mối quan hệ của ngươi với cha mình.”
Trương Vinh hít một hơi sâu, như để lấy lại bình tĩnh trước khi trả lời.
Trương Vinh: “Thưa đại nhân, cha tôi là một người nghiêm khắc. Ông ấy luôn đặt kỳ vọng rất cao ở tôi, nhưng chúng tôi thường có mâu thuẫn vì những quan điểm khác nhau. Dù vậy, tôi luôn tôn trọng ông ấy. Tôi… tôi không ngờ ông lại gặp phải chuyện như vậy.”
Bao Thanh Thiên: “Có mâu thuẫn nào gần đây giữa hai người không? Có điều gì ông ấy đã nói hoặc làm khiến ngươi cảm thấy bất thường không?”
Trương Vinh im lặng một lúc, rồi trả lời với giọng trầm ngâm.
Trương Vinh: “Gần đây, cha tôi có vẻ lo lắng hơn thường lệ. Ông ấy thường đóng kín trong phòng làm việc, không cho ai vào, thậm chí cả tôi. Ông ấy còn thường nhắc đến quá khứ, và những điều ông ấy hối hận. Tôi không rõ đó là gì, nhưng tôi nghĩ nó liên quan đến những tài liệu cũ mà ông ấy tìm được.”
Bao Thanh Thiên: “Ngươi có biết gì về những tài liệu đó không?”
Trương Vinh: “Tôi chỉ nghe cha tôi nhắc đến một lần, rằng đó là những thứ không nên tồn tại. Ông ấy không nói rõ, và tôi cũng không dám hỏi thêm.”
Bao Thanh Thiên gật đầu, rồi quay sang người quản gia già.
Bao Thanh Thiên: “Ngươi đã phục vụ gia đình họ Trương từ lâu. Ngươi có biết gì về những tài liệu mà Trương Minh nhắc đến không?”
Người quản gia cúi đầu, giọng nói run rẩy.
Người quản gia: “Thưa đại nhân, tôi chỉ biết rằng ông chủ đã tìm thấy chúng trong một chiếc hòm cũ, được giấu trong tầng hầm. Ông ấy bảo rằng đó là những tài liệu từ thời quan chức cũ từng sống ở đây, và chúng chứa đựng những bí mật không nên biết đến.”
Công Tôn Sách xen vào: “Tầng hầm? Chúng ta đã kiểm tra tầng hầm chưa, đại nhân?”
Bao Thanh Thiên lắc đầu: “Chưa, nhưng chúng ta sẽ sớm làm điều đó. Ta cần tìm ra sự thật về những tài liệu này.”
Ông quay sang cô hầu gái trẻ, người mà từ đầu tới giờ vẫn cúi đầu im lặng. Ánh mắt của cô gái đầy sợ hãi và lo lắng.
Bao Thanh Thiên: “Ngươi tên gì? Và ngươi làm việc ở đây bao lâu rồi?”
Cô hầu gái khẽ ngước mắt lên, giọng nói nhỏ nhẹ: “Dạ, thưa đại nhân, tên tôi là Tiểu Lan. Tôi đã làm việc ở đây hơn một năm. Tôi chỉ là người hầu đơn thuần, không biết nhiều chuyện. Tôi chỉ nghe và làm theo lệnh của ông chủ.”
Bao Thanh Thiên: “Ngươi có thấy gì bất thường trong vài ngày gần đây không? Có ai lạ mặt đến thăm ông chủ hay có điều gì khiến ngươi nghi ngờ?”
Tiểu Lan cúi đầu suy nghĩ một lúc, rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi… tôi chỉ thấy ông chủ ngày càng lạ lùng. Ông ấy hay đi lại trong phòng làm việc, đôi khi nói chuyện một mình. Có lần, tôi nghe thấy ông ấy nói về một lời nguyền gì đó, nhưng tôi không dám nghe tiếp.”
Triển Chiêu bước lên, nhíu mày: “Lời nguyền? Cô có nghe rõ ông ấy nói gì không?”
Tiểu Lan lắc đầu: “Không rõ lắm, nhưng tôi nghe thấy ông ấy nhắc đến một cái tên, hình như là Quan Đại Nhân. Tôi không biết đó là ai, nhưng ông chủ có vẻ rất sợ hãi.”
Bao Thanh Thiên: “Quan Đại Nhân… có thể là quan chức cũ đã từng sống ở đây. Có vẻ như ông Trương Minh đã tìm ra điều gì đó mà ông không nên biết, và điều đó đã dẫn đến cái chết của ông.”
Ông quay sang Triển Chiêu và Công Tôn Sách, ánh mắt quyết đoán.
Bao Thanh Thiên: “Chúng ta sẽ đi xuống tầng hầm ngay bây giờ. Có lẽ đó là nơi chứa đựng bí mật thật sự của căn biệt thự này.”
Cả ba người đứng dậy, chuẩn bị tiến về phía tầng hầm. Mọi người trong phòng khách đều cảm nhận được sự căng thẳng gia tăng. Từng bước chân nặng nề của Bao Thanh Thiên và các thuộc hạ vang lên trên nền gỗ cũ kỹ, như tiếng vọng của quá khứ u ám đang trở về. Tầng hầm – nơi ẩn chứa những bí mật đã bị chôn vùi qua bao thế hệ – sắp được hé lộ, và cùng với đó, sự thật về cái chết của Trương Minh cũng dần hiện rõ.