Bí Ẩn Trong Căn Biệt Thự Cổ - Chương 4
Chương 4: Manh mối trong bóng tối
Bao Thanh Thiên, Công Tôn Sách, và Triển Chiêu đứng trước cánh cửa dẫn xuống tầng hầm của căn biệt thự. Ánh sáng mờ nhạt từ những ngọn đèn dầu không đủ để xua tan sự u ám bao trùm lối đi. Cánh cửa gỗ nặng nề kêu cọt kẹt khi Triển Chiêu mở nó ra, để lộ một cầu thang dốc dẫn xuống dưới, nơi bóng tối như đang chực chờ nuốt chửng bất kỳ ai dám bước vào.
Bao Thanh Thiên: “Cẩn thận. Chúng ta không biết điều gì đang chờ đợi phía dưới.”
Triển Chiêu dẫn đầu, tay cầm một ngọn đèn dầu, ánh sáng nhảy múa trên những bức tường ẩm thấp của tầng hầm. Cầu thang kéo dài xuống dưới lòng đất, từng bậc thang gỗ kêu lên dưới trọng lượng của họ. Càng tiến sâu xuống, không khí càng trở nên lạnh lẽo, như thể tầng hầm này bị tách biệt hoàn toàn khỏi thế giới bên trên.
Khi đặt chân đến cuối cầu thang, họ đối diện với một không gian tối tăm, chỉ có vài chiếc đèn cũ kỹ trên tường tỏa ra ánh sáng yếu ớt. Tầng hầm rộng lớn nhưng ngổn ngang đồ đạc cũ, phủ đầy bụi và mạng nhện. Mùi ẩm mốc lẫn lộn với mùi của thời gian, khiến cho không khí càng thêm nặng nề.
Công Tôn Sách: “Đại nhân, tầng hầm này dường như không được sử dụng trong nhiều năm. Nhưng nhìn quanh, tôi có cảm giác rằng có người đã lục lọi nơi này không lâu trước đây.”
Bao Thanh Thiên quét mắt qua từng ngóc ngách, ánh sáng từ đèn dầu lấp lánh trên các vật dụng cũ kỹ. Những chiếc hòm bằng gỗ mục, những mảnh vải rách nát, và những đồ trang trí cổ kính đều phủ một lớp bụi dày, nhưng có vài chỗ lại rõ ràng vừa bị di chuyển hoặc chạm vào.
Triển Chiêu tiến về phía một chiếc hòm lớn nằm sát tường, nơi dường như bụi đã bị quét đi gần đây. Anh cúi xuống, nhẹ nhàng mở chiếc hòm. Bên trong là những cuộn giấy cũ kỹ, một số bị mục nát, nhưng có một cuộn giấy được bảo quản tốt hơn, được bọc trong vải lụa. Triển Chiêu cẩn thận lấy ra và đưa cho Bao Thanh Thiên.
Bao Thanh Thiên mở cuộn giấy ra, ánh mắt tập trung vào từng dòng chữ đã ngả vàng theo thời gian. Đó là những tài liệu cổ, ghi lại những giao dịch mờ ám của vị quan chức đã từng sống ở đây. Nhưng điều đặc biệt hơn cả là phần cuối của cuộn giấy, nơi có những dòng chữ viết tay, chứa đựng một lời nguyền đầy ám ảnh.
Bao Thanh Thiên (đọc lớn): “Ai đụng vào bí mật này sẽ gặp phải sự trừng phạt từ những linh hồn oan khuất, không thể thoát khỏi cái chết.”
Cả ba người đều im lặng, không khí trong tầng hầm trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Lời nguyền này rõ ràng không chỉ là những từ ngữ vô nghĩa, mà có thể đã ảnh hưởng sâu sắc đến tâm trí của Trương Minh, dẫn đến cái chết bí ẩn của ông ta.
Công Tôn Sách: “Đại nhân, có thể chính lời nguyền này đã ám ảnh ông Trương Minh. Ông ta đã phát hiện ra những bí mật kinh khủng của quá khứ và cảm thấy mình bị nguyền rủa.”
Bao Thanh Thiên: “Nhưng lời nguyền này không thể giết người. Có ai đó đã lợi dụng nỗi sợ hãi của Trương Minh để ra tay. Chúng ta cần phải tìm ra kẻ đó.”
Ngay khi Bao Thanh Thiên nói xong, Triển Chiêu phát hiện một bức tường ở phía xa có vẻ khác thường. Anh tiến tới gần và nhận thấy một phần của bức tường dường như là một cánh cửa ẩn, được ngụy trang khéo léo bằng những viên gạch cũ.
Triển Chiêu: “Đại nhân, ở đây có một cánh cửa ẩn.”
Bao Thanh Thiên tiến lại gần, chạm tay lên bề mặt của cánh cửa. Với một lực nhẹ, cánh cửa bí mật kêu cọt kẹt mở ra, để lộ một căn phòng nhỏ bên trong. Ánh sáng từ ngọn đèn dầu soi rọi vào căn phòng, chiếu lên một bức tranh cũ kỹ treo trên tường.
Bức tranh vẽ cảnh một người đàn ông đang quỳ gối trước một pháp trường, xung quanh là những gương mặt lạnh lùng của các quan chức và người dân. Nhưng điều đáng sợ là gương mặt của người đàn ông trong tranh giống hệt với Trương Minh.
Công Tôn Sách: “Đại nhân… đây có phải là một điềm báo?”
Bao Thanh Thiên chăm chú nhìn vào bức tranh, một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Có thể, cái chết của Trương Minh không chỉ là kết quả của những tội lỗi trong quá khứ, mà còn là sự tái hiện của một bi kịch đã từng xảy ra.
Bao Thanh Thiên: “Có lẽ Trương Minh đã thấy bức tranh này và nhận ra sự tương đồng giữa mình và người trong tranh. Nhưng điều quan trọng là ai đã vẽ bức tranh này, và tại sao nó lại ở đây?”
Cả ba người đứng im lặng trước bức tranh, như bị hút vào câu chuyện bi thương mà nó muốn kể. Tầng hầm tối tăm này không chỉ là nơi cất giấu những bí mật của một thời đã qua, mà còn là nơi chất chứa những bóng ma của quá khứ, sẵn sàng trỗi dậy và ám ảnh những kẻ dám đào bới chúng.
Bao Thanh Thiên: “Chúng ta cần phải điều tra thêm. Những bí ẩn này dường như chỉ là bề nổi của một âm mưu sâu xa hơn. Chỉ khi tìm ra nguồn gốc của bức tranh này, chúng ta mới có thể tiến gần hơn đến sự thật về cái chết của Trương Minh.”
Họ rời khỏi tầng hầm, mang theo những manh mối mới nhưng cũng đầy ám ảnh. Ngoài trời, mưa vẫn rơi, như rửa sạch những tội lỗi của quá khứ, nhưng không thể làm tan biến những bóng ma vẫn đang âm thầm hiện diện trong căn biệt thự cổ này.