Bí Ẩn Trong Căn Biệt Thự Cổ - Chương 8
Chương 8: Lời khai bất ngờ
Bao Thanh Thiên, Triển Chiêu, và Công Tôn Sách trở về biệt thự, mang theo những phát hiện quan trọng từ căn phòng bí mật dưới lòng đất. Họ biết rằng thời điểm để lật tẩy kẻ thủ ác đang đến gần, và tất cả phụ thuộc vào việc thẩm vấn lại những người có mặt trong biệt thự đêm ông Trương Minh bị giết.
Trong phòng khách, không khí càng trở nên căng thẳng khi mọi người đều tập trung lại. Ánh mắt lo lắng của người quản gia, nét mặt căng thẳng của Trương Vinh, và sự run rẩy của cô hầu gái Tiểu Lan đều không thoát khỏi sự quan sát tỉ mỉ của Bao Thanh Thiên.
Bao Thanh Thiên đứng giữa phòng khách, ánh mắt sắc bén lướt qua từng người: “Ta đã phát hiện ra nhiều bí mật của căn biệt thự này, nhưng sự thật cuối cùng về cái chết của ông Trương Minh vẫn còn ẩn giấu. Ta muốn hỏi lại một số câu hỏi, và ta mong rằng các ngươi sẽ trả lời một cách trung thực.”
Ông quay sang Trương Vinh, người con trai duy nhất của Trương Minh: “Trương Vinh, ngươi nói rằng ngươi không biết gì về những tài liệu mà cha ngươi đã tìm thấy. Nhưng ngươi có bao giờ nghi ngờ rằng có một kho báu bí mật nào đó được giấu trong căn biệt thự này không?”
Trương Vinh nhìn Bao Thanh Thiên, ánh mắt lộ rõ sự bối rối, nhưng anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Thưa đại nhân, tôi chỉ nghe cha tôi nhắc đến một lần về những tài liệu cũ, nhưng tôi chưa bao giờ biết về kho báu. Nếu có, tôi chắc chắn ông ấy sẽ không giấu tôi.”
Bao Thanh Thiên tiếp tục: “Ngươi có nhận thấy điều gì bất thường trong hành động của cha ngươi trong những ngày cuối cùng không? Ngươi có nghĩ rằng ông ấy bị ám ảnh bởi điều gì đó?”
Trương Vinh do dự một lúc, rồi cúi đầu thở dài: “Thưa đại nhân, tôi có cảm thấy cha tôi trở nên kỳ lạ hơn trong những ngày gần đây. Ông ấy thường đóng kín trong phòng làm việc, và khi ra ngoài, ông ấy thường lẩm bẩm về quá khứ, về một lời nguyền gì đó. Tôi nghĩ rằng ông ấy chỉ đang lo lắng về công việc, nhưng bây giờ tôi mới nhận ra rằng có thể ông ấy đã khám phá ra điều gì đó kinh khủng hơn.”
Bao Thanh Thiên lặng lẽ gật đầu, rồi quay sang Tiểu Lan, cô hầu gái trẻ: “Tiểu Lan, ngươi đã làm việc cho gia đình họ Trương trong hơn một năm. Ngươi có từng nghe thấy hoặc nhìn thấy điều gì bất thường, đặc biệt là liên quan đến ông Trương Minh và những tài liệu ông ta tìm thấy?”
Tiểu Lan cúi đầu, giọng nói run run: “Thưa đại nhân, tôi chỉ là một người hầu gái đơn thuần, nhưng có một lần tôi nghe lén được ông chủ nói chuyện với ai đó trong phòng làm việc. Ông chủ nói về một ‘kho báu bị nguyền rủa’, và rằng ông rất sợ hãi. Nhưng tôi không biết ông nói chuyện với ai, vì khi tôi nhìn vào thì chỉ thấy ông chủ ngồi một mình.”
Câu trả lời của Tiểu Lan khiến mọi người trong phòng đều im lặng, sự căng thẳng càng tăng lên.
Bao Thanh Thiên: “Ngươi có chắc rằng ông Trương Minh đang nói chuyện với ai đó chứ không phải tự mình lẩm bẩm?”
Tiểu Lan gật đầu, vẻ mặt hoảng sợ: “Tôi chắc chắn, thưa đại nhân. Ông chủ đã nói chuyện với ai đó, nhưng tôi không nhìn thấy người đó. Có thể họ đã rời đi trước khi tôi tới gần.”
Triển Chiêu khẽ nhíu mày, bước lên phía trước: “Đại nhân, có lẽ có một người thứ hai trong phòng đó mà chúng ta chưa biết. Người này có thể là kẻ đã kích động nỗi sợ hãi của Trương Minh và khiến ông ta rơi vào bẫy.”
Công Tôn Sách: “Điều này có nghĩa là có ai đó trong số chúng ta đã lén lút tiếp cận Trương Minh, lợi dụng nỗi ám ảnh của ông ấy để thực hiện mưu đồ. Chúng ta cần phải biết người đó là ai.”
Bao Thanh Thiên hướng ánh mắt về phía người quản gia già, người đã phục vụ gia đình họ Trương suốt nhiều năm: “Ngươi có biết ai có thể đã đến thăm ông Trương Minh vào đêm ông ta bị giết không?”
Người quản gia cúi đầu, giọng nói trầm ngâm: “Thưa đại nhân, tôi chỉ biết rằng trong những ngày cuối cùng, ông chủ thường gặp một người lạ mặt vào ban đêm. Người đó luôn đến khi mọi người đã ngủ, và chỉ có tôi mới biết. Tôi nghĩ rằng đó là một người thân tín của ông chủ, nên tôi không báo cáo.”
Câu trả lời của người quản gia khiến Bao Thanh Thiên nghi ngờ: “Người lạ mặt đó trông như thế nào? Ngươi có nhớ điều gì đặc biệt về hắn không?”
Người quản gia lắc đầu: “Thưa đại nhân, tôi không nhìn thấy mặt người đó rõ ràng vì hắn luôn đeo mũ và áo choàng, che kín người. Nhưng tôi nhớ rằng hắn có một giọng nói trầm, và luôn mang theo một túi nhỏ, có thể là chứa đựng tài liệu hoặc vật gì đó quan trọng.”
Bao Thanh Thiên: “Người lạ mặt này có thể là chìa khóa để giải đáp mọi bí ẩn. Chúng ta cần tìm ra hắn và hỏi xem hắn có liên quan gì đến cái chết của Trương Minh.”
Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ phía cửa phòng khách. Đó là một người lính bảo vệ của biệt thự, hắn vội vàng bước vào, khuôn mặt tái mét: “Thưa đại nhân, có một người vừa đến đầu thú. Hắn nói rằng hắn biết về cái chết của ông Trương Minh và muốn gặp ngài.”
Mọi ánh mắt đều hướng về người lính, và sự căng thẳng trong phòng càng tăng lên.
Bao Thanh Thiên ra lệnh: “Đưa hắn vào đây ngay lập tức.”
Người lính gật đầu và rời khỏi phòng, không lâu sau, hắn trở lại với một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt hốc hác và lo lắng. Người đàn ông cúi đầu trước Bao Thanh Thiên, giọng nói run rẩy: “Thưa đại nhân, tôi là người đã gặp ông Trương Minh vào đêm ông ta chết. Nhưng tôi không phải là kẻ giết ông ta. Tôi chỉ muốn nói sự thật để giải thoát cho lương tâm mình.”
Bao Thanh Thiên nhìn thẳng vào người đàn ông, ánh mắt sắc bén: “Ngươi là ai? Và tại sao ngươi lại gặp ông Trương Minh vào đêm đó?”
Người đàn ông hít một hơi sâu, rồi trả lời: “Tôi là một thầy bói lang thang, chuyên đi khắp nơi để kiếm sống. Vài tuần trước, ông Trương Minh đã tìm đến tôi, yêu cầu tôi giúp ông giải quyết một lời nguyền. Ông ta rất lo lắng và sợ hãi, nói rằng có một kho báu bị nguyền rủa trong căn biệt thự của ông. Tôi đã cố gắng trấn an ông ta, nhưng rồi tôi phát hiện ra rằng chính tôi cũng đã bị cuốn vào vòng xoáy nguy hiểm này.”
Mọi người trong phòng đều sững sờ trước lời khai bất ngờ của người thầy bói.
Công Tôn Sách nhíu mày, hỏi: “Ngươi có biết gì về cái chết của Trương Minh không?”
Người thầy bói lắc đầu, vẻ mặt đầy ân hận: “Tôi không giết ông ta, nhưng tôi biết rằng ông ta đã bị ám ảnh bởi lời nguyền. Tôi đã khuyên ông ta rời khỏi căn biệt thự, nhưng ông ta không nghe. Tôi nghĩ rằng nỗi sợ hãi đã giết chết ông ta.”
Bao Thanh Thiên nhìn người thầy bói một lúc lâu, cân nhắc lời khai của hắn. Có thể, Trương Minh đã tự dồn mình vào đường cùng bởi nỗi sợ hãi về lời nguyền, nhưng cũng có thể có ai đó đã lợi dụng điều này để ra tay. Sự thật vẫn còn ẩn giấu sau bức màn của những bí mật và lời nguyền.
Bao Thanh Thiên: “Ngươi sẽ bị giữ lại để tiếp tục điều tra. Nhưng ta chưa tin rằng cái chết của Trương Minh chỉ là do nỗi sợ hãi. Chúng ta vẫn cần tìm ra kẻ đã lợi dụng tình thế này để thực hiện tội ác.”
Cuộc điều tra tiếp tục, và dù đã có những manh mối mới, bóng tối vẫn còn bao trùm căn biệt thự. Sự thật có thể gần hơn bao giờ hết, nhưng cũng có thể đang bị chôn vùi dưới lớp vỏ bọc của những lời nói dối và âm mưu.