Bí Ẩn Trong Căn Biệt Thự Cổ - Chương 9
Chương 9: Đêm cuối cùng
Sau khi thẩm vấn người thầy bói, Bao Thanh Thiên cảm nhận được sự phức tạp của vụ án này. Dường như mỗi người trong biệt thự đều có một phần sự thật, nhưng tất cả đều chưa đủ để lấp đầy bức tranh tổng thể. Ông biết rằng để giải mã được bí ẩn này, cần phải tái hiện lại toàn bộ sự việc trong đêm Trương Minh chết.
Bao Thanh Thiên ra lệnh: “Tất cả các ngươi hãy trở lại vị trí của mình trong đêm xảy ra vụ án. Chúng ta sẽ tái hiện lại toàn bộ những gì đã xảy ra để tìm ra điểm mấu chốt.”
Mọi người trong biệt thự, từ người quản gia, Trương Vinh, Tiểu Lan, cho đến người thầy bói, đều tuân theo lệnh của Bao Thanh Thiên. Họ trở về đúng vị trí của mình trong đêm định mệnh đó. Không khí trong biệt thự trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, khi tất cả đều hồi tưởng lại những giây phút cuối cùng của Trương Minh.
Bao Thanh Thiên: “Bây giờ ta sẽ hỏi từng người một về những gì đã xảy ra trong đêm đó, từ lúc các ngươi thấy ông Trương Minh lần cuối cùng cho đến khi các ngươi biết ông ta đã chết.”
Người quản gia là người đầu tiên được hỏi. Ông ta nhớ lại: “Thưa đại nhân, đêm đó, tôi chuẩn bị trà cho ông chủ như mọi khi. Ông ấy có vẻ lo lắng, nhưng không nói gì với tôi. Sau khi đưa trà, tôi lui ra ngoài và không quay lại cho đến khi nghe thấy tiếng động lạ trong phòng làm việc.”
Bao Thanh Thiên hỏi: “Tiếng động lạ? Nó giống như gì?”
Người quản gia: “Nó giống như tiếng đồ vật rơi xuống sàn, nhưng khi tôi đến nơi thì cửa phòng đã bị khóa từ bên trong. Tôi không thể vào được, nên đã gọi người đến phá cửa.”
Sau đó, Trương Vinh được yêu cầu tái hiện lại những gì mình đã làm trong đêm đó. Anh ta bước vào phòng mình, nơi ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn dầu làm cho căn phòng càng trở nên âm u.
Trương Vinh: “Tôi đang đọc sách trong phòng thì nghe thấy tiếng động từ phòng cha tôi. Ban đầu, tôi nghĩ rằng chỉ là tiếng mưa gió, nhưng khi tiếng động lặp lại, tôi mới chạy đến phòng làm việc của cha tôi. Nhưng lúc đó cửa đã bị khóa kín, và tôi không thể làm gì khác ngoài việc đợi người quản gia đến.”
Bao Thanh Thiên quan sát Trương Vinh, cố gắng đọc được điều gì đó từ biểu hiện của anh ta, nhưng không thấy gì bất thường. Sau đó, ông quay sang Tiểu Lan.
Bao Thanh Thiên: “Tiểu Lan, ngươi hãy kể lại những gì ngươi đã làm trong đêm đó.”
Tiểu Lan cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ: “Thưa đại nhân, tôi chỉ làm việc như thường ngày. Sau khi dọn dẹp phòng ăn, tôi đi ngang qua phòng ông chủ và nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên trong. Nhưng khi tôi đến gần hơn, chỉ còn nghe thấy tiếng ông chủ tự nói chuyện với mình. Tôi không dám vào, chỉ đứng nghe một lúc rồi quay trở lại phòng của mình.”
Bao Thanh Thiên hỏi tiếp: “Ngươi có nghe thấy ông Trương Minh nói gì không?”
Tiểu Lan: “Ông ấy nói về một lời nguyền và về cái chết. Tôi nghe thấy ông ấy lẩm bẩm rằng ‘Không ai có thể thoát khỏi cái chết’. Sau đó, tôi cảm thấy sợ hãi nên rời đi ngay lập tức.”
Cuối cùng, người thầy bói được gọi lên để tái hiện lại những gì hắn đã làm. Hắn đứng ở cửa phòng làm việc của Trương Minh, vẻ mặt lo lắng khi kể lại.
Người thầy bói: “Thưa đại nhân, tôi đến gặp ông Trương Minh để giúp ông ấy giải tỏa nỗi sợ hãi. Nhưng khi tôi đến, ông ấy đã bị ám ảnh quá nặng nề bởi lời nguyền. Tôi chỉ nói chuyện với ông ta một lúc, cố gắng thuyết phục ông ta rời khỏi căn biệt thự, nhưng ông ta từ chối. Tôi đã rời đi trước khi mọi chuyện xảy ra.”
Khi tất cả đã nói xong, Bao Thanh Thiên bắt đầu suy nghĩ sâu xa. Ông tập trung vào những mảnh ghép thông tin, cố gắng tìm ra điểm mấu chốt để giải mã toàn bộ sự thật. Đột nhiên, ông nhận ra có một điều bất thường trong lời khai của người thầy bói.
Bao Thanh Thiên quay lại đối diện với người thầy bói, ánh mắt sắc bén: “Ngươi nói rằng ngươi rời khỏi biệt thự trước khi Trương Minh chết, nhưng ngươi không hề đề cập đến việc ngươi đã rời đi như thế nào. Tại sao ngươi không nhắc đến việc ngươi phải mở khóa cửa từ bên trong để ra ngoài?”
Người thầy bói bỗng dưng tái mặt, sự bối rối hiện rõ trên gương mặt hắn.
Bao Thanh Thiên tiếp tục, giọng nói lạnh lùng: “Cửa phòng làm việc của Trương Minh đã bị khóa từ bên trong. Nếu ngươi đã vào đó, thì chỉ có hai khả năng: một là ngươi đã rời đi trước khi cửa bị khóa, hai là ngươi chính là người đã khóa cửa sau khi giết ông ta.”
Cả căn phòng im lặng đến nghẹt thở. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người thầy bói, kẻ lúc này đang run rẩy không nói nên lời.
Người thầy bói lắp bắp: “Không… không phải tôi… Tôi chỉ… Tôi chỉ cố giúp ông ta…”
Bao Thanh Thiên không để hắn kịp thanh minh, giọng nói đanh thép: “Ngươi đã lợi dụng nỗi sợ hãi của Trương Minh để ép ông ta tự sát. Ngươi biết rằng ông ta đã bị ám ảnh bởi lời nguyền và sử dụng điều đó để làm lợi cho bản thân. Ngươi đã giết ông ta, rồi khóa cửa từ bên trong để tạo ra hiện trường như một vụ tự sát.”
Người thầy bói gục xuống, toàn thân run rẩy, không thể nói thành lời. Sự thật đã bị lột trần, và hắn không thể chối cãi được nữa.
Người thầy bói cuối cùng thú nhận, giọng nói đầy tuyệt vọng: “Tôi… Tôi không có ý giết ông ta. Tôi chỉ muốn khiến ông ta tin rằng mình đã bị nguyền rủa, để ông ta trả tiền cho tôi. Nhưng ông ta quá yếu đuối… và đã tự kết liễu đời mình.”
Bao Thanh Thiên đứng im lặng, đôi mắt nhìn thẳng vào người thầy bói: “Ngươi đã gây ra cái chết của một người bằng sự tham lam và thủ đoạn của mình. Công lý sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Triển Chiêu bước tới, còng tay người thầy bói, trong khi Công Tôn Sách lấy lại bản đồ và những tài liệu liên quan.
Cả ba người nhìn căn biệt thự lần cuối cùng, nơi mà bóng tối của quá khứ đã được xua tan. Nhưng dù cho sự thật đã được tiết lộ, cái giá phải trả là mạng sống của một người. Công lý đã được thực thi, nhưng những bí mật và nỗi ám ảnh của căn biệt thự cổ vẫn sẽ còn đó, như một lời nhắc nhở về những tội lỗi mà thời gian không bao giờ có thể xóa nhòa.
Bên ngoài, ánh bình minh bắt đầu ló rạng, xua tan bóng tối bao trùm căn biệt thự suốt đêm dài. Bao Thanh Thiên và các thuộc hạ rời đi, để lại một câu chuyện đầy bí ẩn và bi kịch đằng sau. Thời gian sẽ tiếp tục trôi, nhưng những gì xảy ra trong đêm đó sẽ mãi được khắc sâu vào ký ức của những người chứng kiến.