Bí Ẩn Trong Khu Rừng Cấm - Chương 2
Chương 2: Những Dấu Vết Bí Ẩn
Khu rừng cấm bao phủ bởi một màn sương dày đặc, khiến không gian trở nên mờ ảo và u ám. Càng tiến sâu vào rừng, ánh sáng mặt trời càng trở nên yếu ớt, chỉ còn lại những tia sáng le lói chiếu xuyên qua tán lá dày. Bao Chửng và Triển Chiêu bước đi cẩn thận trên con đường nhỏ phủ đầy rêu xanh và lá rụng, tai họ chăm chú lắng nghe mọi âm thanh xung quanh.
Triển Chiêu quan sát kỹ lưỡng từng gốc cây, từng bụi cây rậm rạp, trong khi Bao Chửng cẩn thận đi sau, suy nghĩ về những câu chuyện đã nghe từ dân làng. Đột nhiên, Triển Chiêu dừng lại, cúi xuống gần một vũng bùn nhỏ bên lề đường.
“Đại nhân, ngài hãy nhìn xem,” Triển Chiêu nói, chỉ vào những dấu chân lờ mờ in trên bùn. “Có vẻ như đây là dấu chân của một người đàn ông. Dấu chân này khá mới, có thể là của một trong những người mất tích.”
Bao Chửng bước tới, cúi xuống nhìn kỹ dấu vết. Ông gật đầu, nhận thấy dấu chân kéo dài về phía sâu hơn trong rừng.
“Đúng vậy, dấu chân này rất mới,” Bao Chửng nói với vẻ nghiêm trọng. “Chúng ta cần tiếp tục theo dấu vết này, có thể sẽ tìm ra manh mối quan trọng.”
Hai người tiếp tục đi theo hướng mà dấu chân dẫn đến. Con đường càng lúc càng trở nên gồ ghề và hẹp hơn, xung quanh họ là những cây cối cao lớn, phủ đầy dây leo và tán lá rậm rạp. Không khí trong rừng càng lúc càng trở nên lạnh lẽo, khiến Bao Chửng cảm nhận được sự rùng rợn mà người dân làng đã kể.
Bỗng nhiên, từ xa vang lên một tiếng rít khẽ, như tiếng gió rít qua khe núi, nhưng cũng giống như tiếng thì thầm của ai đó. Bao Chửng dừng bước, lắng nghe một cách cẩn trọng.
“Ngài có nghe thấy không?” Triển Chiêu hỏi, mắt anh cảnh giác nhìn quanh.
“Ta nghe thấy. Tiếng gì đó rất lạ… Không giống tiếng gió,” Bao Chửng trả lời, đôi mắt sắc bén của ông quét qua những tán cây. “Có thể có thứ gì đó đang theo dõi chúng ta.”
Triển Chiêu nắm chặt chuôi kiếm, sẵn sàng đối phó với bất kỳ nguy hiểm nào. Anh dẫn đường tiến về phía trước, đi theo âm thanh kỳ lạ kia. Càng tiến sâu, tiếng thì thầm càng trở nên rõ ràng hơn, như thể nó đến từ mọi phía, bao quanh họ.
Rồi, bất chợt, họ bước ra khỏi con đường mòn và đứng trước một khoảng trống nhỏ giữa rừng. Ở giữa khoảng trống là một gốc cây cổ thụ to lớn, trông như đã tồn tại hàng thế kỷ. Nhưng điều đặc biệt là trên thân cây có khắc những ký hiệu lạ lùng, như những biểu tượng ma thuật cổ xưa.
Bao Chửng tiến lại gần, đưa tay chạm vào thân cây, cảm nhận được sự lạnh lẽo từ những ký hiệu đó.
“Những ký hiệu này không phải là ngẫu nhiên,” Bao Chửng trầm ngâm nói. “Có thể chúng liên quan đến những nghi lễ mà người dân đã kể…”
Triển Chiêu nhìn quanh, đôi mắt anh dừng lại ở một thứ gì đó nằm gần gốc cây.
“Đại nhân, ở đây có thứ gì đó…” Triển Chiêu nói, cúi xuống nhặt lên một mảnh vải màu xám bám đầy bụi bẩn.
Bao Chửng nhìn mảnh vải, nhận ra đó là một phần của bộ y phục. Ông cầm lấy, cảm nhận được sự thô ráp của chất liệu.
“Đây có thể là của một trong những người mất tích,” Bao Chửng nói, ánh mắt trở nên sâu lắng hơn. “Có lẽ chúng ta đang tiến gần đến sự thật rồi.”
Triển Chiêu gật đầu đồng tình. Anh đứng dậy, đôi mắt vẫn không ngừng quan sát xung quanh.
“Chúng ta có nên tiếp tục đi sâu hơn không, đại nhân?” Triển Chiêu hỏi, nhưng trong giọng nói của anh cũng có chút lo lắng.
Bao Chửng suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
“Chúng ta phải tiếp tục, nhưng phải hết sức cẩn thận. Có điều gì đó rất bất thường ở nơi này. Nếu chúng ta muốn tìm ra sự thật, chúng ta không thể dừng lại ở đây.”
Và thế là họ tiếp tục đi sâu hơn vào khu rừng cấm, theo dấu vết mờ nhạt và những manh mối rải rác. Càng đi, họ càng cảm nhận được một sự hiện diện mờ ảo, như thể có đôi mắt vô hình đang theo dõi từng bước chân của họ.
Những bí ẩn trong khu rừng cấm bắt đầu dần lộ diện, nhưng cũng kéo theo những nguy hiểm mà họ chưa từng tưởng tượng tới. Liệu Bao Chửng và Triển Chiêu có thể vượt qua được những thử thách này và giải mã được bí ẩn của khu rừng cấm? Câu trả lời sẽ chỉ có ở phía trước…