Bí Ẩn Trong Lăng Mộ - Chương 1
Chương 1: Khởi đầu của một bí ẩn
Một đêm khuya tĩnh lặng, gió lạnh thổi qua những cánh đồng lúa, mang theo mùi ẩm mốc của đất đai sau cơn mưa. Trong ngôi làng nhỏ gần Khai Phong, mọi thứ đều chìm trong yên lặng, chỉ có tiếng côn trùng rả rích và thỉnh thoảng là tiếng chó sủa vang lên từ xa.
Bốn bóng đen lén lút tiến đến một ngôi lăng mộ cổ nằm cách xa làng. Kẻ dẫn đầu, một người đàn ông trung niên với đôi mắt sắc lạnh, ra hiệu cho đồng bọn dừng lại. Hắn ta tên là Hắc Lão Đại, nổi tiếng trong giới trộm mộ vì sự tàn nhẫn và khả năng đọc hiểu những lời nguyền cổ xưa. Hắc Lão Đại cúi xuống thì thầm:
“Chúng ta đến nơi rồi. Các ngươi nhớ kỹ, lăng mộ này không giống những nơi chúng ta từng đến. Phải thật cẩn thận, đừng để động vào bất cứ thứ gì không cần thiết.”
Ba kẻ đi cùng, mặc dù có chút lo lắng nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Họ đã theo Hắc Lão Đại qua bao vụ trộm mộ, và lần nào cũng an toàn trở ra với đầy ắp báu vật. Họ tin tưởng hắn sẽ dẫn họ qua đêm nay mà không gặp rắc rối.
Hắc Lão Đại đưa tay ra, chạm nhẹ vào cánh cửa đá của lăng mộ. Cánh cửa nặng nề, nhưng với sự khéo léo và kinh nghiệm của mình, hắn dùng một thanh kim loại nhỏ nhấc cánh cửa lên, tạo ra một khe hở đủ lớn để cả bốn người chui vào.
“Đi thôi,” Hắc Lão Đại ra lệnh, giọng hắn thì thào trong bóng tối.
Cả nhóm lẻn vào trong lăng mộ, ánh đuốc của họ nhảy nhót trên các bức tường đá chạm khắc những hình ảnh của một vị tướng quân oai vệ, người mà họ biết là chủ nhân của lăng mộ này.
“Tất cả những gì chúng ta cần làm là tìm kiếm kho báu,” một trong ba kẻ đồng hành, tên là Tiểu Lưu, thì thầm. “Chúng ta sẽ giàu to!”
“Im lặng!” Hắc Lão Đại quát khẽ, đôi mắt hắn ánh lên sự nghiêm trọng. “Đây không phải là một nơi bình thường. Hãy để mắt đến những dấu hiệu nguy hiểm.”
Họ tiến sâu vào lăng mộ, nơi không khí ngày càng lạnh lẽo. Cuối cùng, họ đến một phòng lớn, nơi đặt một quan tài đá lớn giữa phòng. Bên trên quan tài là một bộ áo giáp bằng vàng ròng, lấp lánh dưới ánh đuốc.
“Hắc Lão Đại, chúng ta mở nó ra chứ?” Một tên khác, Mã Đại, hỏi, giọng hắn run rẩy dù hắn cố che giấu sự sợ hãi.
Hắc Lão Đại gật đầu. “Cẩn thận. Ta sẽ mở quan tài, các ngươi hãy sẵn sàng nhặt nhạnh bất cứ thứ gì có giá trị.”
Hắn đặt tay lên nắp quan tài, vận dụng sức mạnh và sự khéo léo để đẩy nó ra. Nắp quan tài kêu lên một tiếng kẽo kẹt, rồi từ từ mở ra. Nhưng ngay khi nắp quan tài được nhấc lên hoàn toàn, một tiếng động kỳ lạ vang lên từ sâu trong lăng mộ. Đó là tiếng vọng như từ một thế giới khác, lạnh lẽo và rợn người.
“Tiếng gì vậy?” Tiểu Lưu hoảng hốt hỏi, mắt hắn đảo quanh như tìm kiếm một lời giải thích.
Trước khi ai đó kịp trả lời, một cơn gió lạnh buốt thổi qua căn phòng, làm ngọn đuốc của họ chập chờn. Rồi đột ngột, từ bóng tối, những tiếng bước chân dồn dập vang lên, càng lúc càng gần. Mã Đại hét lên:
“Chạy! Chúng ta phải rời khỏi đây!”
Nhưng đã quá muộn. Những bóng đen lướt qua họ nhanh như gió, và trước khi họ kịp nhận ra, một sức mạnh vô hình đã đẩy ngã từng người một. Tiếng la hét vang lên, xen lẫn với tiếng vũ khí rơi xuống đất.
Hắc Lão Đại cố gắng đứng dậy, nhưng cảm thấy như có một bàn tay lạnh lẽo giữ chặt lấy hắn. Hắn không thể cử động, chỉ có thể nhìn thấy những đồng bọn của mình ngã xuống, máu nhuộm đỏ mặt đất.
“Không… không thể như thế này…” Hắn thì thào trong hoảng loạn. Nhưng rồi, một bóng đen cuối cùng cũng phủ lên hắn, và bóng tối nuốt chửng tất cả.
Sáng hôm sau, dân làng phát hiện xác chết của nhóm trộm mộ nằm la liệt trước cửa lăng. Không ai dám lại gần, chỉ có thể đứng từ xa nhìn cảnh tượng khủng khiếp. Trên bức tường đá phía trước lăng mộ, một thông điệp được khắc bằng máu, run rẩy và đầy sợ hãi:
“Kẻ nào xâm phạm sẽ phải chết. Lời nguyền của tướng quân vẫn còn.”
Một không khí u ám bao trùm lên cả ngôi làng. Họ biết rằng điều này không thể giấu được Bao Chửng, người sẽ không chỉ đến để điều tra, mà còn để giải mã những bí mật đen tối ẩn sâu trong lăng mộ cổ này.