Bí Ẩn Trong Lăng Mộ - Chương 2
Chương 2: Thám tử vào cuộc
Tin tức về vụ án mạng tại lăng mộ nhanh chóng lan truyền khắp vùng. Chỉ trong một ngày, sự kiện khủng khiếp này đã trở thành đề tài bàn tán xôn xao của dân chúng. Những câu chuyện rùng rợn về lời nguyền cổ xưa được thêu dệt, khiến cho không ai dám đến gần lăng mộ nữa.
Tại phủ Khai Phong, Bao Chửng, vị quan nổi tiếng công minh và thông tuệ, đang xem xét những bản báo cáo hàng ngày thì Triển Chiêu, người cận vệ trung thành, bước vào với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Đại nhân,” Triển Chiêu nói, giọng đầy trọng trách, “chúng ta vừa nhận được tin về một vụ án mạng kỳ lạ xảy ra tại một lăng mộ cổ gần làng Liễu Trấn. Toàn bộ một nhóm kẻ trộm mộ đã bị giết hại trong lăng mộ, và dân làng tin rằng đó là do một lời nguyền cổ xưa.”
Bao Chửng ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm nghị. “Lời nguyền cổ xưa? Chuyện này thật khó tin. Chúng ta cần phải điều tra rõ ràng, không thể để những lời đồn đại làm loạn lòng dân.”
Triển Chiêu gật đầu, “Tôi đã chuẩn bị ngựa và sẵn sàng xuất phát bất cứ lúc nào, thưa đại nhân.”
“Rất tốt. Chúng ta sẽ lên đường ngay,” Bao Chửng đáp. “Ta muốn biết chính xác chuyện gì đã xảy ra trong lăng mộ đó.”
Khi Bao Chửng và Triển Chiêu đến nơi, dân làng đã tụ tập đông đúc xung quanh khu vực lăng mộ, nhưng không ai dám lại gần. Họ chỉ dám nhìn từ xa, thì thầm bàn tán về những gì đã xảy ra.
Bao Chửng xuống ngựa, bước tới gần đám đông. Một người già trong làng, với bộ râu bạc phơ và dáng vẻ lo lắng, tiến lên chào ông.
“Thưa đại nhân, lăng mộ này đã tồn tại từ thời tổ tiên chúng tôi, và không ai dám đến gần vì sợ lời nguyền,” người già nói, giọng run run. “Những kẻ trộm mộ kia đã không tin vào lời nguyền và phải trả giá bằng mạng sống của mình.”
Bao Chửng bình tĩnh lắng nghe, rồi ông hỏi, “Ông có thể dẫn chúng tôi đến hiện trường được không?”
Người già lắc đầu, vẻ mặt hoảng sợ. “Không, thưa đại nhân. Tôi không dám lại gần đó. Nhưng nếu ngài muốn, tôi có thể chỉ đường cho ngài.”
Triển Chiêu tiến lên một bước, nhìn Bao Chửng với ánh mắt kiên định. “Đại nhân, tôi sẽ đi trước để kiểm tra.”
“Ta sẽ đi cùng ngươi,” Bao Chửng đáp. “Chúng ta cần phải đối mặt với sự thật, dù nó có đáng sợ đến đâu.”
Hai người tiến vào khu vực lăng mộ, nơi xác chết của những kẻ trộm mộ vẫn còn nằm đó, tư thế méo mó và đầy máu me. Không khí xung quanh lạnh lẽo và ngột ngạt, dường như có một sức mạnh vô hình đang đè nén.
Bao Chửng cúi xuống xem xét các thi thể, rồi ngước nhìn những dòng chữ được khắc trên tường. “’Kẻ nào xâm phạm sẽ phải chết. Lời nguyền của tướng quân vẫn còn’… Đây rõ ràng là lời cảnh báo, nhưng nó không thể là nguyên nhân khiến họ chết. Ta cần biết điều gì thực sự đã xảy ra.”
Triển Chiêu kiểm tra khu vực xung quanh, tìm kiếm những manh mối mà những người khác có thể đã bỏ qua. Anh cúi xuống gần một thi thể và nhận ra điều gì đó bất thường.
“Đại nhân, hãy nhìn vào vết thương này,” Triển Chiêu nói. “Các vết cắt rất gọn và sâu, như thể họ đã bị tấn công bởi một loại vũ khí rất sắc bén, nhưng không có dấu hiệu của bất kỳ cuộc đấu tranh nào.”
Bao Chửng nhìn kỹ hơn, đôi mắt sắc bén của ông quét qua từng chi tiết. “Điều này càng củng cố giả thuyết rằng có một hoặc nhiều kẻ khác đã gây ra vụ tấn công này, chứ không phải là lời nguyền hay bất kỳ thế lực siêu nhiên nào. Nhưng câu hỏi vẫn còn: Tại sao họ lại bị giết?”
Triển Chiêu đứng dậy, ánh mắt trầm ngâm. “Có lẽ, ai đó đang bảo vệ một bí mật bên trong lăng mộ này. Chúng ta cần phải tìm hiểu thêm về lịch sử của nó, cũng như về chủ nhân của lăng mộ.”
Bao Chửng gật đầu. “Đúng vậy, chúng ta phải hiểu rõ về vị tướng quân này và lý do tại sao lăng mộ của ông ta lại được bảo vệ kỹ càng đến vậy. Hãy quay trở lại Khai Phong, ta cần kiểm tra hồ sơ và gặp gỡ những người có thể cung cấp thông tin.”
Trước khi rời đi, Bao Chửng nhìn lại lăng mộ, cảm nhận một sự lạnh lẽo bao trùm. Ông biết rằng vụ án này sẽ không dễ dàng, và càng đi sâu vào, những bí mật đen tối càng hiện rõ hơn. Nhưng với sự kiên định và công minh của mình, ông sẽ tìm ra sự thật, dù nó có dẫn ông đến đâu.