Bí Ẩn Trong Quán Rượu - Chương 1
Chương 1: Quán Rượu Bị Nguyền Rủa
Trong thành phố Khai Phong, “Thiên Hương Tửu Quán” là một địa điểm nổi tiếng, không chỉ bởi rượu ngon mà còn bởi kiến trúc cổ kính, mang đậm nét văn hóa Trung Hoa. Thế nhưng, thời gian gần đây, nơi đây bỗng chốc trở thành tâm điểm của những lời đồn đại đầy kinh hãi. Người dân lan truyền rằng quán rượu này bị ma ám, sau khi xảy ra hàng loạt vụ giết người bí ẩn bên trong.
Bao Chửng, vị quan thanh liêm nổi tiếng, cùng một thám tử từ thời hiện đại – Trần Dũng – quyết định đến điều tra sự thật đằng sau những lời đồn này.
Cảnh 1: Đến Quán Rượu
Buổi chiều tối, khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống, Bao Chửng và Trần Dũng xuất hiện trước cửa “Thiên Hương Tửu Quán”. Cánh cửa gỗ cũ kỹ kêu cọt kẹt khi họ đẩy vào, tiếng vang vọng lên khắp gian phòng lớn. Bên trong, không khí lạnh lẽo lạ thường, và ánh đèn mờ ảo chỉ làm tăng thêm vẻ u ám. Nhân viên trong quán, bao gồm cả chủ quán, đều có ánh mắt lo lắng, căng thẳng khi nhìn thấy hai người.
Chủ quán, một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài khắc khổ, bước lên chào họ với giọng khàn:
“Bao đại nhân, ngài đã đến. Thật là phúc lớn cho quán chúng tôi.”
Bao Chửng nhìn quanh quán, ánh mắt sắc bén lướt qua từng chi tiết nhỏ. Ông nhẹ nhàng gật đầu, rồi nói:
“Ta nghe nói ở đây xảy ra những sự việc kỳ lạ. Ngươi kể lại cho ta nghe chi tiết.”
Chủ quán cúi đầu, giọng run rẩy kể:
“Thưa đại nhân, mọi chuyện bắt đầu từ ba tháng trước. Một thương gia giàu có từ phương xa đến, hắn đặt một phòng riêng để bàn công việc. Nhưng sáng hôm sau, hắn được phát hiện đã chết trong phòng, cửa thì khóa từ bên trong, không ai có thể vào được.”
Trần Dũng chen vào, giọng điềm tĩnh nhưng đầy nghi vấn:
“Vậy các ngươi đã kiểm tra hiện trường như thế nào? Có dấu hiệu gì lạ không?”
Chủ quán nuốt nước bọt, rõ ràng là vẫn còn ám ảnh bởi sự việc. Ông lắc đầu:
“Không, thưa ngài. Không có dấu hiệu gì, nhưng người dân đồn đại rằng hắn bị linh hồn của một vị khách cũ trở về báo thù. Từ đó, quán rượu không còn yên bình nữa. Đã có thêm hai vụ giết người khác xảy ra với cách thức tương tự. Không một ai biết hung thủ là ai, và từ đó, những lời đồn về ma quỷ xuất hiện.”
Cảnh 2: Khám Phá Hiện Trường
Sau khi nghe xong, Bao Chửng quyết định cùng Trần Dũng đi kiểm tra phòng nơi thương gia bị giết. Họ theo chủ quán lên lầu, đi qua những hành lang hẹp và tối. Cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng Trần Dũng, mặc dù anh luôn tự nhủ rằng mình là người của thời hiện đại, không tin vào ma quỷ.
Họ dừng lại trước một căn phòng, cửa gỗ vẫn còn vết máu đã khô. Bao Chửng bước vào trước, mắt quan sát kỹ lưỡng từng chi tiết trong căn phòng nhỏ. Ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn lồng bên ngoài rọi vào, chỉ đủ để nhìn thấy một chiếc giường, một cái bàn, và vài vật dụng cá nhân của nạn nhân.
Trần Dũng nhíu mày, bước đến kiểm tra cửa sổ và cửa ra vào. Cả hai đều khóa chặt từ bên trong, không có dấu hiệu bị cạy phá. Anh quay lại nhìn Bao Chửng:
“Bao đại nhân, thật kỳ lạ. Không có cách nào kẻ giết người có thể vào đây mà không để lại dấu vết.”
Bao Chửng gật đầu, giọng điềm đạm:
“Đúng vậy, nhưng trong bất kỳ vụ án nào, luôn có những manh mối, dù là nhỏ nhất. Chúng ta cần phải tìm ra sự thật đằng sau những hiện tượng này.”
Ông tiến đến gần cái bàn, nơi vẫn còn sót lại một số giấy tờ của nạn nhân. Lật từng tờ giấy, Bao Chửng phát hiện ra một mẩu giấy nhỏ, bị nhét kẹt vào mép bàn. Ông nhẹ nhàng rút nó ra và đưa cho Trần Dũng.
Trần Dũng đọc mẩu giấy, trên đó chỉ có một dòng chữ:
“Ngươi sẽ không bao giờ thoát khỏi lời nguyền này.”
Anh nhíu mày, quay sang Bao Chửng:
“Lời nguyền? Ai có thể viết ra lời này và vì mục đích gì?”
Bao Chửng im lặng trong giây lát, rồi đáp:
“Có lẽ chúng ta đang đối mặt với một kế hoạch tinh vi hơn là chỉ những vụ giết người đơn thuần. Ta cảm thấy rằng đằng sau những lời đồn đại về ma quỷ là một âm mưu lớn.”
Cảnh 3: Cuộc Gặp Gỡ Bí Ẩn
Khi hai người đang chuẩn bị rời khỏi căn phòng, một tiếng động lạ vang lên từ phía hành lang. Trần Dũng ngay lập tức rút kiếm, còn Bao Chửng thì đưa tay ra hiệu giữ im lặng. Cả hai bước ra hành lang, theo tiếng động dẫn đến một căn phòng khác. Cánh cửa của căn phòng này mở hé, bên trong không có ánh sáng.
“Ở đó có ai không?” Trần Dũng gọi lớn, nhưng không có tiếng trả lời.
Cả hai bước vào, và đột nhiên một luồng gió lạnh thổi qua khiến ngọn đèn lồng trong tay họ chập chờn. Trần Dũng thận trọng tiến đến góc phòng, nơi có một bóng người đang đứng. Anh giơ cao đèn lồng, ánh sáng rọi vào một người đàn ông mặc áo choàng đen, khuôn mặt bị che khuất bởi mũ trùm.
“Ngươi là ai?” Trần Dũng hỏi, giọng căng thẳng.
Người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào hai người. Sau một khoảng lặng đáng sợ, hắn nói bằng giọng thì thầm:
“Đừng tìm kiếm sự thật, nếu không các ngươi sẽ gặp kết cục giống như những kẻ trước đó.”
Nói xong, người đàn ông quay người lao ra cửa sổ, biến mất vào bóng đêm trước khi Trần Dũng kịp phản ứng. Bao Chửng nhìn theo hướng hắn biến mất, ánh mắt trầm tư.
“Chuyện này phức tạp hơn chúng ta tưởng. Rõ ràng có ai đó đang cố che giấu điều gì đó, và chúng ta phải tìm ra nó trước khi có thêm nạn nhân.”
Trần Dũng nắm chặt tay cầm kiếm, quyết tâm hơn bao giờ hết:
“Vậy thì chúng ta sẽ tiếp tục, dù cho có phải đối đầu với bất cứ thế lực nào. Bắt đầu từ đây, Bao đại nhân.”
Bao Chửng gật đầu, cả hai bước ra khỏi quán rượu, để lại phía sau những lời đồn đại kinh hãi. Cuộc điều tra vừa mới bắt đầu, và bóng tối bao phủ “Thiên Hương Tửu Quán” dường như chỉ là lớp vỏ bọc cho một sự thật khủng khiếp đang chờ đợi được khám phá.