Bí Ẩn Trong Quán Rượu - Chương 2
Chương 2: Nạn Nhân Đầu Tiên
Cảnh 1: Hồi Tưởng về Vụ Án Đầu Tiên
Trên đường trở về từ quán rượu “Thiên Hương Tửu Quán,” Bao Chửng và Trần Dũng vẫn chưa thôi suy nghĩ về những sự kiện kỳ lạ vừa diễn ra. Không khí bên ngoài, dù trong lành và thoáng đãng, dường như vẫn bị bao phủ bởi một sự bí ẩn đè nặng.
“Trần Dũng,” Bao Chửng lên tiếng sau một hồi im lặng, “ta cần ngươi giúp đỡ. Ngươi có thể xem lại hồ sơ của vụ án thương gia bị giết đầu tiên được không? Ta muốn biết chi tiết hơn về nạn nhân và những người có liên quan.”
Trần Dũng gật đầu: “Dạ, Bao đại nhân. Tôi sẽ kiểm tra ngay khi chúng ta về đến nha môn.”
Ngay khi trở về phủ Khai Phong, Trần Dũng nhanh chóng tìm kiếm các hồ sơ liên quan đến vụ án. Anh trải ra các tài liệu, bắt đầu đọc lướt qua những chi tiết về nạn nhân đầu tiên, một thương gia giàu có từ vùng Giang Nam tên là Lý Hạo.
Cảnh 2: Hồ Sơ Của Nạn Nhân
“Lý Hạo, 42 tuổi, là chủ một chuỗi cửa hàng vải lụa lớn ở Giang Nam. Ông ta đến Khai Phong để thương lượng một hợp đồng buôn bán lớn,” Trần Dũng đọc to.
Bao Chửng ngồi phía đối diện, lắng nghe từng chi tiết.
“Hắn được biết là một người đàn ông tham vọng, luôn tìm cách mở rộng công việc kinh doanh. Nhưng điều kỳ lạ là, theo như hồ sơ ghi lại, trước khi đến Khai Phong, ông ta từng có một mâu thuẫn lớn với một thương nhân khác tại Giang Nam, một người tên là Trần Tùng. Cả hai từng xảy ra xô xát tại một quán rượu ở Giang Nam, và Trần Tùng từng thề rằng sẽ không để yên cho Lý Hạo.”
“Trần Tùng?” Bao Chửng nhíu mày, “Vậy hắn có liên quan gì đến vụ giết người này không? Hồ sơ có ghi gì thêm về hắn không?”
Trần Dũng lắc đầu: “Không có thông tin gì thêm, Bao đại nhân. Nhưng rõ ràng đây là một mối quan hệ cần phải xem xét kỹ lưỡng.”
Cảnh 3: Điều Tra Người Thân Cận
Ngày hôm sau, Bao Chửng và Trần Dũng quyết định gặp gỡ những người từng làm việc với Lý Hạo trong thời gian ông ta ở Khai Phong. Người đầu tiên họ gặp là một người hầu cận của Lý Hạo, tên là Trương Tam, người đã đi cùng ông ta từ Giang Nam đến Khai Phong.
Trương Tam, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt khắc khổ, vẻ lo lắng hiện rõ trên nét mặt khi gặp Bao Chửng và Trần Dũng.
“Bao đại nhân, thám tử, tôi… tôi không biết gì cả. Ông chủ của tôi là một người tốt, nhưng tôi không thể hiểu tại sao ông ấy lại gặp phải số phận như vậy,” Trương Tam nói, giọng run rẩy.
Bao Chửng nhìn thẳng vào mắt Trương Tam, giọng điềm tĩnh nhưng nghiêm khắc: “Trương Tam, chúng ta không nghi ngờ ngươi, nhưng ngươi là người gần gũi nhất với Lý Hạo. Chúng ta cần biết tất cả những gì ngươi biết, bất kể là điều gì nhỏ nhặt nhất.”
Trương Tam cúi đầu, hít một hơi thật sâu rồi kể lại: “Trước khi xảy ra vụ án, ông chủ Lý Hạo đã nhận được một bức thư đe dọa. Tôi không biết nội dung chính xác, nhưng sau khi đọc xong, ông ấy trở nên lo lắng hơn hẳn, luôn luôn kiểm tra cửa ra vào và cửa sổ mỗi tối trước khi đi ngủ. Tôi đã cố gắng hỏi, nhưng ông ấy không nói gì, chỉ bảo tôi cẩn thận và không được để lộ ra ngoài.”
Trần Dũng hỏi thêm: “Bức thư đó hiện giờ ở đâu? Chúng ta có thể xem nó không?”
Trương Tam lắc đầu, giọng càng thêm lo lắng: “Sau khi đọc xong, ông chủ đã đốt nó ngay lập tức, nói rằng không muốn để lại dấu vết nào.”
Bao Chửng trầm ngâm suy nghĩ, rồi quay sang Trần Dũng: “Một bức thư đe dọa, và một kẻ thù cũ từ Giang Nam. Chúng ta có hai manh mối quan trọng, nhưng vẫn chưa đủ để kết luận điều gì. Cần phải điều tra thêm về Trần Tùng và những người có thể có liên quan đến cái chết của Lý Hạo.”
Cảnh 4: Gặp Gỡ Một Nhân Chứng Mới
Khi Bao Chửng và Trần Dũng chuẩn bị rời khỏi nhà Trương Tam, một người phụ nữ lớn tuổi, ăn mặc giản dị, đến gần họ với dáng vẻ lo lắng.
“Bao đại nhân, thám tử, xin hai vị hãy nghe tôi nói,” bà ta thốt lên, giọng gấp gáp. “Tôi là chủ nhà trọ nơi Lý Hạo đã nghỉ lại trước khi chuyển đến Thiên Hương Tửu Quán. Tôi… tôi đã nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt đến gặp ông ấy vào đêm trước khi ông ấy chết.”
Bao Chửng và Trần Dũng dừng lại, tập trung lắng nghe. “Ngươi có nhận ra người đó không?” Trần Dũng hỏi.
Người phụ nữ lắc đầu, vẻ mặt đau khổ: “Tôi không biết hắn là ai, nhưng dáng vẻ của hắn rất kỳ lạ, toàn thân quấn kín trong áo choàng đen, như không muốn ai nhìn thấy mặt mình. Họ nói chuyện với nhau trong phòng suốt gần một giờ đồng hồ, nhưng tôi không nghe thấy rõ họ nói gì. Sau đó, người đàn ông lạ mặt rời đi, và Lý Hạo trông rất hoang mang, như thể vừa nhận được tin xấu.”
Bao Chửng cau mày, kết hợp những gì vừa nghe được với các manh mối trước đó. Có vẻ như vụ án này phức tạp hơn rất nhiều, với nhiều nhân vật bí ẩn và động cơ chưa rõ ràng.
“Chúng ta cần tìm ra người đàn ông áo choàng đen đó,” Bao Chửng nói, quyết tâm trong giọng nói của mình. “Hắn có thể là chìa khóa để giải mã bí ẩn này.”
Cảnh 5: Trở Lại Quán Rượu
Cuộc điều tra ngày càng dẫn dắt Bao Chửng và Trần Dũng trở lại với Thiên Hương Tửu Quán, nơi mà họ tin rằng có thể chứa đựng thêm nhiều manh mối. Trước khi trời tối, họ quyết định trở lại quán rượu một lần nữa, lần này với sự chuẩn bị kỹ lưỡng hơn.
Khi bước vào, họ gặp lại chủ quán, người tỏ ra rất ngạc nhiên khi thấy hai người quay lại nhanh như vậy.
“Bao đại nhân, có phải các ngài đã phát hiện ra điều gì không?” chủ quán hỏi, giọng lo lắng.
Bao Chửng không trả lời ngay, chỉ nhìn quanh một lần nữa, đôi mắt sắc bén lướt qua từng ngóc ngách của quán rượu. Sau đó ông đáp:
“Chúng ta vẫn đang điều tra. Nhưng ta tin rằng nơi này vẫn còn nhiều điều chưa được hé lộ. Ta muốn xem lại căn phòng nơi Lý Hạo đã bị giết, lần này kỹ lưỡng hơn.”
Chủ quán gật đầu, dẫn đường cho Bao Chửng và Trần Dũng quay lại căn phòng trên lầu. Khi họ mở cửa, ánh sáng mờ ảo từ đèn lồng soi rõ những vết tích trên sàn gỗ cũ kỹ.
Bao Chửng tiến đến gần giường, nơi Lý Hạo đã bị giết, và cúi xuống kiểm tra kỹ lưỡng các khe hở và ngóc ngách. Trần Dũng cũng không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào, anh kiểm tra từng món đồ trong phòng, từ bàn ghế đến các vật dụng cá nhân của nạn nhân.
Đột nhiên, Trần Dũng dừng lại trước một cái bình gốm lớn đặt ở góc phòng. Anh cẩn thận nâng nó lên, và dưới đáy bình, anh phát hiện một mảnh vải nhỏ, màu đỏ sậm, dường như bị rách từ áo của ai đó.
“Bao đại nhân, ngài xem này,” Trần Dũng đưa mảnh vải cho Bao Chửng.
Bao Chửng cầm lấy, xem xét kỹ lưỡng: “Mảnh vải này có thể là một manh mối quan trọng. Nó có màu sắc và chất liệu rất đặc trưng, có thể dễ dàng nhận ra nếu chúng ta tìm được bộ áo tương tự.”
Trần Dũng gật đầu đồng ý: “Vậy thì chúng ta phải tìm ra người đã mất mảnh vải này. Điều đó có thể đưa chúng ta đến gần hơn với kẻ giết người.”
Cả hai rời khỏi quán rượu với mảnh vải trong tay, lòng đầy quyết tâm sẽ giải mã những bí ẩn đang bao trùm “Thiên Hương Tửu Quán.” Nhưng điều họ không biết là, mỗi bước tiến tới sự thật, họ lại càng tiến sâu hơn vào một mạng lưới âm mưu đầy nguy hiểm.