Bí Ẩn Từ Quá Khứ - Chương 4
Chương 4: Linh Hồn Của Thiên Nhiên
Âm thanh của chiếc trống vang vọng khắp khu rừng, hòa cùng tiếng gió xào xạc. Minh, Mai và bà Duyên cảm thấy một sự hiện diện vô hình, như thể những linh hồn của các loài đã tuyệt chủng đang lắng nghe.
Minh: (hào hứng) “Mình cảm thấy như có gì đó đang đến gần! Có thể Chim Lửa đang nghe thấy chúng ta!”
Mai: (nhìn quanh) “Nhưng làm sao chúng ta biết được linh hồn của các loài này có thật không?”
Đột nhiên, một bà lão khác xuất hiện từ phía sau những tán cây. Bà có vẻ bình dị nhưng ánh mắt lại đầy trí tuệ.
Bà Lão: (mỉm cười) “Có lẽ ta có thể giúp các con tìm hiểu về điều đó.”
Bà Duyên: (ngạc nhiên) “Bà là ai? Tại sao bà lại ở đây?”
Bà Lão: “Ta là người bảo vệ của thiên nhiên, đã sống nhiều năm qua. Ta đã thấy những loài động vật này và cảm nhận được sự mất mát của chúng. Nhưng chúng vẫn sống trong ký ức và tâm hồn của chúng ta.”
Minh: (hào hứng) “Bà có thể cho chúng con biết về những linh hồn đó không?”
Bà Lão: (gật đầu) “Tất cả chúng đều có câu chuyện. Những sinh vật này không chỉ là loài động vật, mà còn là biểu tượng cho sự kết nối giữa con người và thiên nhiên. Chúng ta cần nhớ và tôn vinh chúng.”
Mai: (băn khoăn) “Vậy chúng ta có thể làm gì để giúp đỡ các linh hồn đó?”
Bà Lão: “Hãy sống hòa hợp với thiên nhiên. Hãy bảo vệ môi trường và truyền đạt những câu chuyện về chúng cho thế hệ sau. Khi các con nhớ đến chúng, linh hồn của chúng sẽ không bao giờ mất đi.”
Minh và Mai cảm thấy một cảm giác mới mẻ trong lòng. Họ không chỉ muốn ghi nhớ mà còn muốn hành động.
Minh: (quyết tâm) “Chúng con sẽ bắt đầu từ bây giờ! Chúng con sẽ kể cho mọi người trong làng nghe về những câu chuyện này.”
Bà Lão: “Tốt lắm! Và hãy làm một buổi lễ để tôn vinh các linh hồn. Đó sẽ là một cách để họ cảm nhận được tình yêu thương từ các con.”
Khi trời bắt đầu tối dần, ánh sáng mặt trời lặn phía chân trời, tạo ra một bầu không khí huyền bí.
Bà Duyên: (nhìn về phía bà lão) “Bà có thể ở lại với chúng tôi không? Chúng tôi muốn học hỏi thêm từ bà.”
Bà Lão: (lắc đầu) “Ta phải đi, nhưng linh hồn của thiên nhiên sẽ luôn ở bên cạnh các con. Hãy lắng nghe và cảm nhận.”
Khi bà lão biến mất vào bóng tối, Minh và Mai nhìn nhau với ánh mắt đầy quyết tâm.
Minh: “Chúng ta sẽ tổ chức lễ hội lớn nhất từ trước đến nay! Chúng ta sẽ làm cho mọi người hiểu rằng thiên nhiên và những sinh vật đã mất không chỉ là quá khứ, mà còn là hiện tại và tương lai của chúng ta.”
Mai: (mỉm cười) “Đúng vậy! Chúng ta sẽ bắt đầu ngay bây giờ!”
Cả hai bắt đầu lên kế hoạch cho buổi lễ, lòng đầy phấn khích và hy vọng. Họ biết rằng sứ mệnh của mình không chỉ là bảo