Bí ẩn về người lính mất tích - Chương 2
Chương 2: Cuộc Điều Tra Bắt Đầu
Tin tức về sự mất tích bí ẩn của Thịnh lan nhanh khắp cả thành, tạo ra làn sóng lo âu trong giới binh lính và cả dân chúng. Ai cũng thắc mắc, một người lính trung thành như Thịnh lại biến mất không để lại dấu vết, chỉ còn lại bộ giáp rơi vãi. Tướng quân Long, người lãnh đạo cuộc điều tra, biết rằng không thể xem nhẹ sự việc này. Ông triệu tập tất cả lính canh đêm hôm trước đến để lấy lời khai.
Trong một căn phòng lớn, hàng chục người lính đứng xếp hàng. Long, với ánh mắt sắc bén, dò xét từng gương mặt. Ông cất giọng uy quyền:
“Đêm qua, ai là người cuối cùng thấy Thịnh?”
Một người lính, Quân, bước lên phía trước, nét mặt lo lắng. Anh ta nói với giọng run rẩy:
“Thưa tướng quân, tôi là người cuối cùng nói chuyện với Thịnh. Chúng tôi có nói với nhau vài câu trong lúc tuần tra, nhưng sau đó tôi rời đi vì không thấy có điều gì bất thường.”
Long gật đầu, đôi mắt nghiêm nghị:
“Ngươi có thấy điều gì lạ không? Âm thanh, ánh sáng hay bất cứ thứ gì khác thường?”
Quân nhíu mày, cố gắng nhớ lại. Rồi anh ta trả lời:
“Có một luồng gió rất lạnh thổi qua đêm qua, và Thịnh có vẻ căng thẳng hơn thường lệ. Anh ấy nói có cảm giác không yên lòng, nhưng tôi nghĩ đó chỉ là do thời tiết.”
Long trầm ngâm, suy nghĩ về lời nói của Quân. Những cơn gió lạnh không phải điều gì bất thường trong những đêm mùa đông, nhưng sự căng thẳng của Thịnh và sự biến mất ngay sau đó thì hoàn toàn không phải là chuyện ngẫu nhiên.
Tướng quân Long quay sang một người lính khác:
“Ngươi có nghe thấy gì trong đêm đó không?”
Người lính lắc đầu:
“Không, thưa tướng quân. Mọi thứ dường như rất yên tĩnh, có lẽ quá yên tĩnh so với bình thường.”
Long khẽ nhíu mày. Sự yên tĩnh bất thường thường là dấu hiệu của một điều gì đó nguy hiểm. Ông hiểu rõ hơn ai hết rằng những thế lực ngầm trong thành phố này luôn tìm cách ẩn nấp trong bóng tối, chờ đợi cơ hội để tấn công.
“Được rồi, tất cả quay về vị trí của mình, nhưng đừng rời khỏi thành mà chưa có lệnh của ta,” Long ra lệnh.
Sau khi các binh sĩ đã rời đi, Long ngồi xuống bàn, ánh mắt suy tư hướng về những ngọn núi xa xăm bên ngoài thành. Bỗng nhiên, một người lính trẻ, Lâm, vội vã bước vào với nét mặt khẩn trương.
“Thưa tướng quân, tôi vừa nghe được tin từ một kẻ buôn tin trong thành phố. Có một nhóm nổi loạn gọi là Bóng Đen, họ có thể có liên quan đến sự mất tích của Thịnh.”
Nghe thấy cái tên “Bóng Đen”, Long bất giác siết chặt nắm đấm. Đó là một nhóm kẻ nổi loạn nguy hiểm đã từng bị triều đình đàn áp nhiều năm trước, nhưng chúng luôn tồn tại lẩn khuất như một vết thương chưa lành. Nhóm này nổi tiếng với những âm mưu tàn bạo và sự phản bội ngầm.
“Kẻ buôn tin đó ở đâu? Ta muốn gặp hắn ngay lập tức,” Long nói, giọng không giấu được sự căng thẳng.
Lâm gật đầu:
“Hắn tên là Lâm Tiến, một kẻ buôn tin cậy ở khu phố phía đông thành. Hắn biết rất nhiều chuyện ngầm trong thành, và hắn khẳng định rằng Bóng Đen đang có kế hoạch lớn, có liên quan đến triều đình.”
Long không chần chừ, lập tức chuẩn bị cùng Lâm đi gặp Lâm Tiến. Con ngựa của ông phi nhanh qua những con phố đông đúc, dẫn ông đến một khu vực nghèo nàn, nơi bóng tối dường như bao trùm lấy mọi ngóc ngách.
Lâm Tiến đang chờ sẵn trong một quán trà cũ kỹ, khuôn mặt đầy những nét xảo quyệt, ánh mắt nhìn quanh lo sợ có ai theo dõi.
“Ngươi biết gì về Bóng Đen?” Long bước thẳng vào, giọng nói đầy uy lực.
Lâm Tiến cúi đầu thấp, rồi cẩn thận trả lời:
“Thưa tướng quân, tôi chỉ biết rằng họ đang lên kế hoạch cho một cuộc tấn công. Nhóm này đã âm thầm hoạt động trong nhiều tháng qua. Sự mất tích của người lính đó có thể là bước đầu trong âm mưu của chúng.”
“Một cuộc tấn công?” Long nhíu mày. “Chúng nhắm đến ai?”
Lâm Tiến cẩn trọng nhìn Long, rồi thì thầm:
“Thưa tướng quân, tôi nghe nói họ muốn ám sát hoàng đế. Đây không phải chỉ là một cuộc nổi dậy bình thường. Chúng đã lên kế hoạch kỹ lưỡng từ lâu, và giờ chúng đang chờ cơ hội ra tay.”
Long cảm thấy như có một cơn gió lạnh thổi qua người. Tình hình nghiêm trọng hơn ông nghĩ rất nhiều. Sự mất tích của Thịnh không phải là một sự kiện đơn lẻ mà có thể là mảnh ghép đầu tiên trong một âm mưu khổng lồ.
“Ngươi có biết ai đứng đầu Bóng Đen không?” Long hỏi tiếp.
Lâm Tiến lắc đầu:
“Tôi chỉ biết họ có một kẻ cầm đầu, từng là một tướng quân bị lưu đày. Hắn rất nguy hiểm, và rất ít người biết đến diện mạo thật của hắn.”
Long đứng dậy, đôi mắt lấp lánh sự quyết tâm.
“Ta sẽ truy lùng đến cùng,” ông nói, rồi quay đi, bỏ lại Lâm Tiến đứng đó với ánh mắt lo sợ.
Tướng quân Long hiểu rằng thời gian không còn nhiều. Nếu Bóng Đen thực sự đang âm mưu ám sát hoàng đế, ông phải hành động ngay. Và trước tiên, ông cần tìm ra dấu vết của Thịnh – chìa khóa để mở ra bí mật này.