Bí ẩn về người lính mất tích - Chương 5
Chương 5: Sự Xuất Hiện Của Nội Gián
Sau trận chiến trong hang động, bầu không khí xung quanh thành phố như nặng nề thêm. Dù Tướng quân Long đã bắt được một số thành viên của Bóng Đen, nhưng ông biết rằng bọn chúng chỉ là những kẻ tay sai. Kẻ chủ mưu thực sự vẫn còn tự do, và nguy hiểm lớn nhất chính là nội gián đang hoạt động bên trong hoàng cung. Long nhận ra rằng nếu không tìm ra kẻ phản bội đó, hoàng đế sẽ không thể an toàn.
Trở về thành, Long quyết định tra hỏi những tên Bóng Đen bị bắt sống. Trong một căn phòng tối của doanh trại, tên lính canh kéo mạnh một gã bị trói vào giữa căn phòng, khuôn mặt hắn lấm lem máu sau cuộc đụng độ. Long bước đến, đôi mắt như xuyên thấu qua hắn.
“Ngươi biết rằng ta không có nhiều thời gian, đúng không?” Long lạnh lùng nói. “Ngươi muốn sống, thì tốt nhất là nói ra tất cả những gì ngươi biết về kế hoạch ám sát và nội gián trong cung.”
Gã tù binh cố giữ vẻ bình thản, nhưng Long nhìn thấy sự sợ hãi hiện lên trong đôi mắt hắn. Hắn ngậm chặt miệng, không muốn thốt ra lời nào.
Long ra hiệu cho lính gác, và một tên lính tiến tới, kéo lê thanh kiếm sắc nhọn trên nền đá. Âm thanh kim loại cọ xát với mặt đất vang lên rợn người trong không gian tĩnh lặng.
“Ngươi biết đấy,” Long nói, giọng đều đều nhưng đầy sát khí, “nếu ngươi không nói, ta sẽ buộc ngươi phải nói.”
Gã tù binh nuốt khan, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán hắn. Cuối cùng, trước khi lưỡi kiếm chạm đến người hắn, hắn cất giọng run rẩy:
“Ngươi… ngươi không thể làm gì được đâu. Kẻ đứng đầu của chúng ta là một cựu tướng quân đã bị lưu đày. Hắn rất mạnh, và nội gián của chúng ta đang làm việc ngay dưới mắt các ngươi.”
“Là ai?” Long hỏi nhanh, tay nắm lấy chuôi kiếm, dường như sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Tên tù binh cúi đầu, hơi thở hổn hển, rồi cuối cùng, hắn bật ra một cái tên:
“Quân…”
Nghe thấy cái tên đó, Long đứng khựng lại. Ông nhớ đến Quân, người lính mà ông từng tin tưởng, người cuối cùng nói chuyện với Thịnh trước khi anh biến mất. Ông nhớ lại nét mặt hoang mang của Quân khi được hỏi về đêm canh gác hôm ấy, nhưng không một chút nghi ngờ nào hiện lên trong đầu. Quân đã luôn tỏ ra trung thành và đáng tin cậy.
“Ngươi chắc chắn chứ?” Long hỏi, ánh mắt đầy sự hoài nghi. “Nếu ngươi nói dối, hậu quả sẽ rất tệ.”
Tên tù binh gật đầu lia lịa, nét mặt hoảng sợ:
“Ta không dám nói dối. Hắn là người cung cấp thông tin cho chúng ta, về mọi thứ: tuyến phòng thủ, lịch trình của hoàng đế. Hắn đã giúp chúng ta tiếp cận những nơi mà không ai khác có thể vào được.”
Long không nói thêm lời nào, nhưng trong lòng ông dậy sóng. Nếu Quân thực sự là nội gián, ông cần phải hành động nhanh chóng trước khi hắn có cơ hội làm điều gì đó nguy hiểm. Ông quay lại, ra lệnh cho lính gác:
“Giải hắn đi. Ta cần chuẩn bị.”
Tối hôm đó, Long quay trở lại cung điện để gặp hoàng đế. Cánh cửa lớn của phòng tiếp kiến mở ra, và Long bước vào, cúi đầu trước hoàng đế, người đang ngồi trên ngai vàng với ánh mắt lo lắng.
“Tướng quân Long, có điều gì khẩn cấp mà ngươi cần báo cáo?” Hoàng đế hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng rõ ràng chứa đựng sự lo lắng.
Long ngẩng đầu lên, khuôn mặt cương nghị:
“Thưa bệ hạ, chúng thần đã có thông tin về kẻ nội gián trong cung. Đó là Quân, một trong những lính gác của chúng ta. Hắn đã làm việc cho Bóng Đen và cung cấp thông tin về phòng thủ cũng như kế hoạch của bệ hạ.”
Hoàng đế khẽ nhíu mày, rồi im lặng một lúc lâu. Không khí trong phòng trở nên căng thẳng, trước khi hoàng đế lên tiếng:
“Quân… người mà ta tin tưởng sao? Đây là một tin tức khó có thể tin được.”
“Thần đã điều tra kỹ lưỡng,” Long đáp. “Chúng thần đã bắt được một số thành viên của Bóng Đen, và chúng đều chỉ về Quân là nội gián. Thần xin phép được bắt giữ hắn ngay lập tức.”
Hoàng đế đứng lên, đôi mắt rực lên sự quyết đoán:
“Ngươi làm đúng. Hãy bắt giữ hắn trước khi hắn kịp phản bội thêm. Nếu đúng như ngươi nói, hoàng cung này đang gặp nguy hiểm lớn hơn bao giờ hết.”
Long cúi chào rồi nhanh chóng rời khỏi phòng, bước chân gấp gáp hơn bao giờ hết. Ông lập tức tổ chức một đội quân nhỏ để bí mật bắt giữ Quân trước khi hắn có cơ hội hành động.
Đêm ấy, đội quân của Long tiến vào khu vực nghỉ ngơi của các lính canh. Quân đang ngồi một mình, đôi mắt chăm chú nhìn ra phía cổng thành, nơi mà dường như hắn đang suy tính điều gì đó. Khi Long cùng lính ập vào, Quân giật mình, tay định rút kiếm nhưng không kịp.
“Quân! Ngươi bị bắt vì tội phản quốc!” Long hét lên.
Quân mở to mắt, nhưng thay vì hoảng sợ, hắn cười khẩy, một nụ cười lạnh lẽo khiến Long cảm thấy bất an.
“Cuối cùng các ngươi cũng biết sao?” Quân nói, giọng đầy mỉa mai. “Nhưng đã quá muộn rồi, tướng quân. Kế hoạch của chúng ta đã sẵn sàng, và hoàng đế sẽ không thoát khỏi bàn tay của Bóng Đen đâu.”
Long siết chặt nắm tay, ra lệnh cho binh lính trói Quân lại. Nhưng trong lòng ông, một nỗi lo sợ lớn hơn bắt đầu trỗi dậy. Kế hoạch của Bóng Đen có lẽ đã đi quá xa, và thời gian để cứu lấy hoàng đế đang dần cạn kiệt.