Bí Mật Của Các Quỹ Đầu Cơ - Chương 2
Chương 2: Truy Tìm Sự Thật
Sau cuộc gặp gỡ bí ẩn với Minh, Khang bắt đầu cảm nhận được sự nguy hiểm đang đến gần. Anh biết rằng quyết định tham gia vào cuộc chiến này đồng nghĩa với việc anh sẽ bước vào một thế giới đầy rẫy những mưu mô và tội ác. Nhưng sự tò mò và lòng chính trực không cho phép anh quay đầu lại.
Tối hôm đó, Khang và Minh gặp nhau tại một căn hộ nhỏ ở ngoại ô thành phố, nơi Minh đã giấu những tài liệu quan trọng.
Khang: “Đây là nơi anh giấu mọi thứ sao? Trông có vẻ không an toàn lắm.”
Minh nở một nụ cười nhạt: “Đôi khi nơi đơn giản nhất lại là nơi an toàn nhất. Không ai ngờ rằng những bí mật của cả một đế chế tài chính lại được giấu trong một căn hộ cũ kỹ như thế này.”
Họ bước vào căn phòng nhỏ, ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn bàn duy nhất chiếu lên những tài liệu rải rác trên bàn. Minh bắt đầu lấy ra những tập hồ sơ, đĩa CD, và một chiếc USB từ một chiếc két sắt ẩn sau tủ sách.
Minh: “Đây là những bằng chứng quan trọng nhất mà tôi đã thu thập được trong suốt thời gian làm việc cho họ. Từ những email nội bộ, các bản ghi âm cuộc họp, cho đến các báo cáo tài chính bị làm giả. Mọi thứ đều có ở đây.”
Khang ngồi xuống bàn, bắt đầu xem qua từng tài liệu. Ánh mắt anh trở nên nghiêm trọng hơn khi đọc những dòng chữ chi chít trên giấy.
Khang: “Những gì anh nói là thật… Đây là những bằng chứng không thể chối cãi. Nhưng làm sao chúng ta có thể công khai những thông tin này mà không bị truy lùng?”
Minh: “Chúng ta không thể làm việc này một mình. Tôi đã liên hệ với một nhà báo điều tra mà tôi tin tưởng. Người này có thể giúp chúng ta đưa sự thật ra ánh sáng.”
Khang: “Nhưng nếu nhà báo đó cũng bị mua chuộc thì sao? Họ sẽ không dừng lại trước bất cứ điều gì để bảo vệ bí mật của mình.”
Minh: “Tôi đã tính đến khả năng đó. Nhưng tôi tin rằng người này là ngoại lệ. Chúng ta sẽ gặp họ vào tối nay.”
Tối hôm đó, Khang và Minh đến điểm hẹn – một quán cà phê nhỏ nằm trong con hẻm hẻo lánh của thành phố. Họ bước vào, ánh mắt cảnh giác tìm kiếm người đàn ông mà Minh đã miêu tả. Nhưng khi đến bàn, cả hai đều sững sờ.
Khang: “Không thể nào…!”
Trên bàn là nhà báo mà họ cần gặp, nhưng người đó đã chết. Cảnh tượng trước mắt khiến Khang không thể tin vào những gì anh đang thấy. Không một dấu hiệu nào cho thấy sự chống cự, nhưng cái chết của nhà báo là quá rõ ràng.
Minh khẽ thở dài, ánh mắt trầm lặng: “Họ đã đi trước chúng ta một bước. Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa.”
Ngay lập tức, Khang và Minh nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát đang tiến gần. Minh nhanh chóng kéo Khang đứng dậy và lôi anh ra khỏi quán cà phê.
Minh: “Chạy đi! Nếu chúng ta bị bắt, mọi thứ sẽ chấm dứt.”
Cả hai lao ra khỏi quán cà phê và chạy vào màn đêm. Họ phải vượt qua những con hẻm chật hẹp, cố gắng thoát khỏi ánh đèn xanh đỏ của cảnh sát đang dõi theo. Tim Khang đập thình thịch, anh biết rằng mình đã dấn sâu vào một cuộc chiến mà anh chưa bao giờ tưởng tượng.
Khi họ đến được một con đường vắng vẻ, Minh dừng lại, thở hổn hển: “Chúng ta không thể tin tưởng ai được nữa. Họ có mắt khắp mọi nơi. Từ giờ, chúng ta phải tự lực cánh sinh.”
Khang cảm thấy nỗi sợ hãi dâng trào, nhưng anh cũng biết rằng không còn đường lui nữa. Anh nhìn Minh và gật đầu, ánh mắt anh ánh lên sự quyết tâm: “Vậy chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?”
Minh nhìn vào mắt Khang, giọng nói đầy sự nghiêm túc: “Chúng ta sẽ tiếp tục. Chúng ta phải tìm ra những người có thể giúp đỡ và đưa sự thật này ra ánh sáng. Nhưng trước tiên, chúng ta cần lấy thêm bằng chứng.”
Cuộc trò chuyện kết thúc trong sự im lặng, nhưng cả hai đều biết rằng hành trình phía trước sẽ không dễ dàng. Những gì họ phải đối mặt chỉ mới bắt đầu, và bóng tối đang bủa vây từng bước chân của họ.