Bí Mật Của Các Quỹ Đầu Cơ - Chương 4
Chương 4: Sự Phản Bội
Khang lái xe suốt đêm, đưa Minh đến một ngôi nhà bỏ hoang mà anh biết từ trước – nơi mà anh tin rằng sẽ an toàn tạm thời. Ánh sáng yếu ớt từ đèn đường mờ mờ chiếu lên gương mặt căng thẳng của Khang khi anh nhìn Minh, người đang dần yếu đi vì mất máu.
Khang: “Chúng ta cần phải cầm máu cho anh ngay lập tức. Minh, cố gắng giữ tỉnh táo nhé.”
Minh khẽ gật đầu, đôi mắt anh nhắm nghiền lại, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán. Khang nhanh chóng tìm được một ít băng và cồn trong túi y tế mà anh luôn mang theo, cố gắng băng bó tạm thời cho vết thương của Minh.
Minh: “Khang… Có một điều anh cần biết… Tôi không phải là người hoàn toàn trong sạch…”
Khang dừng tay, nhìn chằm chằm vào Minh với vẻ mặt bối rối: “Anh đang nói gì vậy?”
Minh cố gắng thở đều, giọng anh nhỏ dần nhưng vẫn đủ rõ ràng: “Trước khi tôi quyết định phản bội họ, tôi đã từng tham gia vào các hoạt động của quỹ đầu cơ… Tôi đã giúp họ che giấu nhiều giao dịch phi pháp, đã phạm nhiều sai lầm không thể tha thứ…”
Khang lùi lại một bước, cảm giác bị phản bội tràn ngập trong tâm trí anh. “Vậy tất cả những gì anh làm bây giờ là để chuộc lỗi sao? Anh đang lợi dụng tôi để cứu lấy chính mình à?”
Minh mở mắt, đôi mắt đầy sự hối hận và đau khổ: “Không, Khang… Tôi đã nhận ra sai lầm của mình và muốn sửa chữa. Tôi biết rằng việc này sẽ không bao giờ bù đắp được những gì tôi đã làm, nhưng tôi không thể đứng nhìn sự tàn ác này tiếp tục… Tôi muốn anh hiểu rằng tôi đang cố gắng hết sức để chấm dứt nó.”
Khang lặng người, trái tim anh nặng trĩu. Anh đã đặt niềm tin vào Minh, và giờ đây, anh nhận ra rằng Minh cũng đã từng là một phần của những gì mà họ đang cố gắng lật đổ. Nhưng anh cũng hiểu rằng không ai là hoàn hảo, và điều quan trọng là Minh đang cố gắng sửa chữa lỗi lầm của mình.
Khang: “Tôi… Tôi không biết phải nghĩ sao. Nhưng bây giờ, chúng ta đã đi quá xa để quay lại. Tôi sẽ tin anh lần này. Chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ này.”
Minh nhìn Khang với ánh mắt biết ơn: “Cảm ơn anh. Tôi sẽ không phụ lòng anh đâu.”
Họ quyết định tiếp tục cuộc hành trình, dù biết rằng niềm tin của họ vào nhau đã bị thử thách. Minh, dù bị thương nặng, vẫn quyết tâm tiếp tục. Anh biết rằng thời gian của mình có thể sắp hết, nhưng anh cũng biết rằng anh phải làm tất cả để giúp Khang đưa sự thật ra ánh sáng.
Sáng hôm sau, khi họ đang chuẩn bị rời khỏi ngôi nhà để tiếp tục tìm kiếm sự trợ giúp, một cuộc điện thoại đến từ một người mà Minh tin tưởng – một nhà đầu tư nổi tiếng từng là đồng minh trong việc lật tẩy các vụ bê bối tài chính. Họ quyết định gặp người này tại một địa điểm bí mật, hy vọng rằng đây sẽ là cơ hội để công khai toàn bộ sự thật.
Khi đến nơi, họ bước vào một căn phòng sang trọng trong một khách sạn cao cấp. Nhà đầu tư, ông Lâm, đã ngồi chờ sẵn với một nụ cười lịch lãm trên môi.
Ông Lâm: “Tôi rất mừng vì các anh đã đến. Tôi đã nghe nhiều về những gì các anh đang làm, và tôi sẵn lòng giúp đỡ.”
Minh ngồi xuống, khẽ gật đầu: “Cảm ơn ông Lâm. Chúng tôi đang cần mọi sự trợ giúp có thể.”
Ông Lâm rót một ly rượu và đưa cho Khang, giọng nói ôn tồn: “Nhưng trước khi chúng ta bắt đầu, tôi cần phải biết rằng mọi thứ anh nói là thật.”
Minh liếc nhìn Khang, rồi rút chiếc USB từ túi áo ra, đặt lên bàn. “Toàn bộ bằng chứng đều nằm trong này. Nếu chúng tôi công khai, họ sẽ không còn chỗ trốn.”
Ông Lâm cầm lấy USB, nhưng thay vì cắm vào máy tính như Minh mong đợi, ông ta lại nhìn họ với ánh mắt lạnh lùng.
Ông Lâm: “Thật tiếc, Minh. Tôi đã hy vọng rằng cậu sẽ từ bỏ. Nhưng có lẽ cậu đã đi quá xa.”
Minh và Khang sững sờ khi nhận ra rằng họ đã rơi vào bẫy. Ông Lâm nhấn một nút trên bàn, và cửa phòng bật mở. Một nhóm người có vũ trang tràn vào, bao vây Minh và Khang.
Minh thì thầm trong tuyệt vọng: “Lâm… Tại sao?”
Ông Lâm đứng dậy, cười nhạt: “Cậu thật ngây thơ, Minh. Quỹ đầu cơ này không chỉ là một tổ chức tài chính, mà là một đế chế. Cậu nghĩ mình có thể lật đổ được nó sao? Tôi đã là một phần của nó từ lâu rồi, và tôi sẽ không để cậu phá hủy mọi thứ.”
Minh bị áp giải ra khỏi phòng, Khang cố gắng chống cự nhưng vô ích. Ông Lâm nhìn họ với ánh mắt lạnh lùng: “Tạm biệt, các anh. Cảm ơn vì đã cung cấp cho tôi những bằng chứng này. Giờ thì tôi sẽ xử lý nốt phần còn lại.”
Minh quay đầu lại nhìn Khang, giọng nói yếu ớt: “Khang… hãy… hãy bảo vệ sự thật…”
Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng họ, để lại Khang trong sự bất lực và Minh trong tay kẻ phản bội. Họ biết rằng đây có thể là kết thúc, nhưng trong lòng Khang, một ngọn lửa quyết tâm đã được thắp lên. Anh không thể để sự hy sinh của Minh trở nên vô nghĩa. Bằng mọi giá, anh phải tìm cách đưa sự thật ra ánh sáng.