Bí Mật Của Cây Bàn Đào - Chương 2
Chương 2: Hành Trình Khám Phá
Tôn Ngộ Không bay qua những đám mây trắng, lòng đầy hào hứng và quyết tâm. Sau một thời gian, anh đến một ngọn núi cao, nơi mà các bậc hiền triết thường tập trung để truyền đạt tri thức.
Tôn Ngộ Không: (nhìn quanh) “Nơi này thật linh thiêng! Phải chăng đây là chốn gặp gỡ của những bậc thầy?”
Khi vừa dứt lời, một vị hiền triết tóc bạc, ánh mắt sáng ngời hiện ra trước mặt anh.
Hiền Triết: “Chào Tôn Ngộ Không. Ta đã nghe về quyết tâm của con. Con đang tìm kiếm bí mật của cây Bàn Đào, đúng không?”
Tôn Ngộ Không: (gật đầu) “Đúng vậy! Ta đã được Ngọc Hoàng nói về ba thử thách, và ta muốn hỏi về thử thách đầu tiên.”
Hiền Triết: “Thử thách đầu tiên sẽ dẫn con đến con rồng cổ đại. Nó giữ kiến thức vũ trụ và sẽ đặt ra một câu đố cho con. Nếu con vượt qua, con sẽ có manh mối để tiếp tục hành trình.”
Tôn Ngộ Không: “Vậy con cần làm gì để tìm thấy con rồng?”
Hiền Triết: “Con hãy đi theo con đường đá ở phía Bắc. Khi đến đỉnh núi, con sẽ gặp nó. Nhưng nhớ, trí tuệ và sự thông minh sẽ là chìa khóa để mở ra câu đố của nó.”
Cảm ơn vị hiền triết, Tôn Ngộ Không vội vàng lên đường. Sau một cuộc hành trình dài, anh cuối cùng cũng đến đỉnh núi, nơi mà con rồng đang chờ đợi.
Con rồng cổ đại, với bộ vảy lấp lánh, nhìn chằm chằm vào Tôn Ngộ Không.
Rồng Cổ Đại: “Ngươi là ai, và tại sao lại đến đây?”
Tôn Ngộ Không: “Ta là Tôn Ngộ Không, một thầy tu từ Hoa Quả Sơn. Ta đến để đối mặt với thử thách của ngươi và tìm hiểu bí mật của cây Bàn Đào.”
Rồng Cổ Đại: (mỉm cười) “Rất tốt! Nếu ngươi muốn vượt qua thử thách này, ngươi phải trả lời câu đố của ta. Nghe cho kỹ!”
Con rồng bắt đầu đưa ra câu đố:
Rồng Cổ Đại: “Ta có thể đi khắp thế gian mà không cần chân. Ta có thể rơi xuống mà không bị thương. Ta là gì?”
Tôn Ngộ Không suy nghĩ hồi lâu, hình ảnh của những cơn gió và bão tố hiện lên trong tâm trí anh.
Tôn Ngộ Không: (tự tin) “Là gió! Gió có thể lướt qua mọi nơi mà không cần chân, và nó cũng không bị thương khi rơi.”
Con rồng cổ đại cười lớn.
Rồng Cổ Đại: “Ngươi đã trả lời đúng! Trí tuệ của ngươi thật đáng khâm phục. Ta sẽ cho ngươi một manh mối về cây Bàn Đào.”
Con rồng lặng lẽ bay lên không trung, và từ trên cao, nó phát ra một luồng ánh sáng rực rỡ, chỉ về một con đường dẫn đến nơi tiếp theo trong hành trình của Tôn Ngộ Không.
Rồng Cổ Đại: “Theo con đường này, ngươi sẽ gặp thử thách tiếp theo. Hãy nhớ rằng, sức mạnh không chỉ đến từ cơ bắp, mà còn từ trí óc và lòng kiên nhẫn.”
Tôn Ngộ Không: “Cảm ơn ngươi! Ta sẽ không quên điều này!”
Với manh mối trong tay, Tôn Ngộ Không tiếp tục hành trình, lòng tràn đầy tự tin và quyết tâm.
Hy vọng bạn thích chương này!