Bí Mật Của Chiếc Khăn Tay - Chương 1
Chương 1: Bản án oan nghiệt
Thám tử mở mắt và thấy mình đứng giữa một con đường nhỏ, hai bên là những ngôi nhà mái ngói đỏ, tường vôi trắng đã nhuốm màu thời gian. Không khí u buồn bao trùm khắp nơi, khiến lòng anh nặng trĩu. Anh nhận ra mình đã xuyên không trở về thời nhà Minh, và cảm nhận được một sự bất an đang ẩn hiện trong không khí.
“Đây là đâu? Tại sao mọi thứ lại có vẻ u ám thế này?” Thám tử tự hỏi.
Bước chân chầm chậm trên con đường đất, thám tử đi sâu vào làng. Anh nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của người dân, tiếng khóc nức nở vang lên từ một ngôi nhà nhỏ gần đó. Anh tiến lại gần, tò mò về điều gì đang xảy ra.
Ngôi nhà nhỏ bé, cũ kỹ, nằm lẻ loi cuối làng, trước cửa là một nhóm người đang đứng bàn tán sôi nổi. Một người đàn ông trung niên với gương mặt nghiêm nghị nhìn thẳng vào trong nhà, giọng nói đầy phẫn nộ.
“Linh, con bé đó chắc chắn là hung thủ! Chiếc khăn tay của nó đã được tìm thấy ngay tại hiện trường. Không thể nào có chuyện khác được!” Ông ta quát lên, ánh mắt đầy căm ghét.
Bên trong ngôi nhà, một cô gái trẻ ngồi co ro trong góc, nước mắt lăn dài trên má. Cô là Linh, với dáng người nhỏ nhắn và gương mặt hốc hác, nhưng ánh mắt vẫn kiên định.
“Con không giết người! Con không hề làm chuyện đó!” Linh nghẹn ngào nói, giọng cô run rẩy nhưng đầy quyết tâm.
Thám tử bước vào nhà, mọi ánh mắt đổ dồn về phía anh. Dù chưa ai biết anh là ai, sự xuất hiện đột ngột của anh khiến mọi người tạm ngưng tranh cãi.
“Ai đây? Người lạ mặt này là ai?” Một phụ nữ đứng bên cạnh thì thầm với người kế bên.
“Xin chào, tôi là một người lữ hành, đến đây và nghe thấy những điều không may đang xảy ra. Có lẽ tôi có thể giúp được gì đó?” Thám tử nói, giọng điềm tĩnh nhưng đầy quyền uy.
Người đàn ông trung niên, có vẻ là trưởng làng, nhíu mày nhìn thám tử từ đầu đến chân. “Chuyện này không liên quan đến người ngoài. Nhưng nếu ông muốn biết, thì đây là một vụ giết người! Và con bé này…” Ông ta chỉ tay vào Linh, “…là hung thủ!”
Thám tử không để sự phẫn nộ của ông ta làm mình mất bình tĩnh. Anh bước tới gần Linh, cúi xuống nhìn cô.
“Linh, cô nói rằng mình không giết người. Vậy cô có thể kể lại mọi chuyện cho tôi nghe không?” Thám tử nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt anh tỏ ra thông cảm.
Linh ngước mắt nhìn thám tử, đôi mắt cô ngập tràn sự tuyệt vọng. “Tôi không biết tại sao chiếc khăn tay của tôi lại xuất hiện ở đó. Tôi đã mất nó từ mấy ngày trước, nhưng tôi không giết ai cả! Làm sao tôi có thể làm điều kinh khủng như vậy?”
Thám tử gật đầu, đôi mắt anh khẽ nheo lại, suy nghĩ. “Chiếc khăn tay của cô thêu hoa sen, đúng không? Đó là món đồ quý giá?”
Linh gật đầu, “Đúng vậy. Nó là món quà của mẹ tôi, tôi luôn mang theo bên mình. Nhưng cách đây mấy ngày, tôi phát hiện ra nó biến mất. Tôi đã tìm kiếm khắp nơi, nhưng không thấy.”
Người đàn ông trung niên tức giận cắt ngang, “Nghe cô ta nói kìa! Làm sao có chuyện trùng hợp như thế? Chiếc khăn tay của cô ta xuất hiện tại hiện trường, mà cô ta lại bảo mình vô tội?”
“Ông bình tĩnh,” thám tử đáp lại, giọng anh vẫn điềm tĩnh nhưng mạnh mẽ. “Tôi muốn kiểm tra hiện trường và nói chuyện với những người liên quan. Có lẽ mọi chuyện không đơn giản như chúng ta nghĩ.”
Một người dân khác lên tiếng, “Ông muốn giúp đỡ cô ta? Tại sao chứ? Tất cả mọi người đều biết Linh là người duy nhất có mâu thuẫn với nạn nhân!”
Thám tử quay sang người vừa nói, “Vậy người bị giết là ai? Và mâu thuẫn của họ là gì?”
Người dân trả lời, “Nạn nhân là con trai của một thương gia giàu có trong làng. Họ đã có một cuộc tranh cãi lớn vì chuyện tiền bạc. Ai cũng biết Linh và gia đình cô ta đang gặp khó khăn, có thể cô ta đã giết người để lấy tiền.”
Thám tử im lặng trong giây lát, suy ngẫm về những gì vừa nghe. Rõ ràng, mọi bằng chứng đang chống lại Linh. Nhưng sâu trong lòng, anh cảm thấy có điều gì đó không đúng.
“Tôi sẽ cần phải xem xét mọi thứ cẩn thận hơn,” thám tử nói, giọng anh nghiêm túc. “Không ai nên bị kết tội chỉ vì những suy đoán.”
Linh nhìn thám tử với ánh mắt biết ơn, nước mắt vẫn chảy dài. “Xin hãy tin tôi, tôi không giết người… Tôi chỉ muốn sống yên ổn, không muốn làm hại ai cả…”
Thám tử gật đầu. “Tôi sẽ làm hết sức mình để tìm ra sự thật.”
Trưởng làng không còn nói gì thêm, chỉ đứng đó với ánh mắt lạnh lùng, nhưng cũng không thể ngăn cản thám tử điều tra. Thám tử biết rằng thời gian không đứng về phía anh. Nếu không nhanh chóng tìm ra sự thật, Linh có thể sẽ bị xử tử vì một tội ác mà cô không hề phạm phải.
Với sự quyết tâm và nhạy bén, thám tử bắt đầu cuộc hành trình của mình, không chỉ để minh oan cho Linh, mà còn để vén màn bí mật đằng sau chiếc khăn tay thêu hoa sen tưởng chừng như vô hại.