Bí Mật Của Chiếc Khăn Tay - Chương 10
Chương 10: Trở về hiện tại
Thám tử và ông Dương rời khỏi ngôi làng vào sáng sớm hôm sau, theo chỉ dẫn của bản đồ bí mật. Con đường dẫn họ qua những cánh rừng rậm rạp và những con suối nhỏ, càng đi sâu, khung cảnh xung quanh càng trở nên hoang vu và tĩnh lặng, như thể họ đang bước vào một thế giới khác biệt, nơi thời gian dừng lại.
Dọc đường đi, thám tử không ngừng suy nghĩ về những gì họ có thể tìm thấy ở cuối hành trình này. Chiếc khăn tay thêu hoa sen, từng là bằng chứng buộc tội Linh, giờ đây đã trở thành chìa khóa mở ra một bí mật lớn hơn nhiều. Liệu kho báu mà hội kín cất giấu có thực sự tồn tại? Và nếu có, liệu nó có chứa đựng những bí mật gì liên quan đến gia tộc Dương và những âm mưu đã kéo dài qua nhiều thế hệ?
Sau một ngày dài di chuyển, họ đến một khu vực núi đá hoang sơ, nơi bản đồ chỉ dẫn. Ở đây, giữa những tảng đá lớn, họ phát hiện một cánh cổng đá ẩn mình giữa những bụi cây rậm rạp. Cánh cổng được chạm khắc tinh xảo với những hoa văn cổ, và giữa cổng là một biểu tượng hoa sen khắc sâu vào đá.
Ông Dương dừng lại, ánh mắt đầy cảm xúc. “Đây là nơi mà tổ tiên tôi đã giấu đi những bí mật của gia tộc.”
Thám tử không nói gì, anh tiến lên, nhẹ nhàng đặt chiếc khăn tay thêu hoa sen lên biểu tượng hoa sen trên cổng. Ngay lập tức, một âm thanh kỳ lạ vang lên, và cánh cổng bắt đầu mở ra, để lộ một lối đi dẫn vào bên trong ngọn núi.
Hai người bước vào trong, không gian bên trong hoàn toàn tối om, nhưng không khí lạnh lẽo và ẩm ướt cho thấy nơi này đã bị bỏ hoang từ rất lâu. Họ tiếp tục đi sâu vào, và sau một lúc, họ bước vào một căn phòng lớn, nơi ánh sáng từ những khe hở trên trần đá chiếu xuống, tạo ra một khung cảnh huyền ảo.
Trong phòng, họ thấy một chiếc hòm lớn bằng gỗ sồi, được bảo vệ bởi những khóa sắt cổ. Thám tử và ông Dương cùng tiến lại gần, cảm nhận được rằng đây chính là nơi chứa đựng bí mật cuối cùng mà họ đang tìm kiếm.
Với sự giúp đỡ của ông Dương, thám tử mở chiếc hòm. Bên trong, ngoài những vật phẩm quý giá như ngọc ngà, châu báu, họ còn tìm thấy một tập tài liệu cổ xưa được cất giữ cẩn thận. Thám tử cầm tập tài liệu lên, cảm nhận được sự nặng nề của những bí mật mà nó chứa đựng.
Anh mở tập tài liệu và bắt đầu đọc. Những dòng chữ viết tay ghi lại lịch sử của hội kín, những giao dịch mờ ám với các quan chức triều đình, và thậm chí là những kế hoạch ám sát để bảo vệ quyền lực của hội. Đây chính là những bí mật mà Dương Lập đã phát hiện ra và cũng là lý do khiến anh ta bị giết.
Ông Dương đứng bên cạnh, im lặng lắng nghe. Gương mặt ông biến sắc khi hiểu ra rằng gia tộc mình đã bị cuốn vào những âm mưu nguy hiểm từ rất lâu, và rằng những gì họ đang bảo vệ không chỉ là tài sản, mà còn là những tội lỗi và bí mật đen tối.
“Chúng ta không thể giữ lại những điều này,” thám tử nói, giọng anh nghiêm nghị. “Sự thật phải được phơi bày. Những người đã chết, như Dương Lập, xứng đáng được công lý bảo vệ.”
Ông Dương lặng lẽ gật đầu, đôi mắt ông đầy nỗi buồn. “Ông nói đúng. Gia tộc tôi đã mắc quá nhiều sai lầm. Đã đến lúc chấm dứt những điều này.”
Thám tử thu thập những tài liệu cần thiết, chuẩn bị đưa chúng ra ngoài để làm bằng chứng cho việc phá giải hội kín và đưa những kẻ liên quan ra trước công lý. Họ biết rằng đây là bước cuối cùng để hoàn thành nhiệm vụ và bảo vệ những người vô tội.
Khi thám tử và ông Dương trở lại làng, mặt trời đã lặn, nhưng trong lòng họ, một ánh sáng mới đã bắt đầu chiếu rọi. Linh đã được minh oan, và giờ đây, với những bằng chứng mới, họ có thể đưa sự thật ra ánh sáng, chấm dứt những âm mưu đen tối của hội kín.
Thám tử biết rằng công việc của mình tại ngôi làng này đã hoàn thành. Anh chuẩn bị rời đi, nhưng trước khi rời đi, anh gặp lại Linh lần cuối.
“Ông sẽ rời làng sao?” Linh hỏi, ánh mắt cô đầy sự biết ơn.
“Đúng vậy,” thám tử mỉm cười. “Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình ở đây. Cô hãy sống tốt, Linh. Công lý đã được thực thi, và cô xứng đáng có được một cuộc sống yên bình.”
Linh cúi đầu, nước mắt cô lăn dài trên má. “Tôi không biết phải cảm ơn ông thế nào. Nếu không có ông, tôi đã không còn cơ hội sống sót.”
Thám tử nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô. “Công lý là điều tôi luôn theo đuổi. Cô chỉ cần sống tốt, đó là cách cảm ơn lớn nhất.”
Với những lời đó, thám tử quay lưng bước đi, để lại phía sau một ngôi làng đã trở lại yên bình. Anh biết rằng cuộc hành trình của mình sẽ không bao giờ kết thúc, vì vẫn còn nhiều người cần sự giúp đỡ, nhiều bí ẩn cần được giải mã. Nhưng anh cũng biết rằng, mỗi lần anh bước đi, anh đang mang theo một phần sự thật và công lý, để lại sau lưng những nơi đã được soi sáng bởi ánh sáng của lẽ phải.
Cuộc đời thám tử vẫn tiếp tục, không ngừng nghỉ, với lòng dũng cảm và sự kiên định. Và ở mỗi nơi anh đi qua, công lý sẽ luôn được thực thi, như cách mà chiếc khăn tay thêu hoa sen đã dẫn dắt anh đến sự thật cuối cùng.