Bí Mật Của Chiếc Khăn Tay - Chương 3
Chương 3: Người phụ nữ bí ẩn
Thám tử bước chân ra khỏi ngôi làng, đầu óc anh ngổn ngang với những manh mối mới tìm được. Lời nói của người đàn ông lạ mặt vẫn vang vọng trong tâm trí anh: “Hãy cẩn thận.” Điều này càng làm anh thêm cảnh giác và quyết tâm phải tìm ra sự thật.
Khi đang trên đường trở lại căn nhà của Linh, thám tử bỗng dừng lại khi nhìn thấy một bóng dáng người phụ nữ đứng bên bờ sông. Chiếc áo choàng màu đen dài phủ kín từ đầu đến chân, khiến gương mặt của cô chìm trong bóng tối. Trên tay, cô cầm một chiếc khăn tay giống hệt chiếc mà thám tử đã thấy tại hiện trường vụ án.
Sự trùng hợp này khiến thám tử không thể không chú ý. Anh tiến lại gần, cố gắng giữ khoảng cách đủ để không làm cô ta hoảng sợ.
“Thưa cô,” thám tử cất tiếng, giọng anh nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, “cô có thể cho tôi biết về chiếc khăn tay cô đang cầm được không?”
Người phụ nữ khẽ giật mình, nhưng không quay lại. Thám tử vẫn kiên nhẫn chờ đợi, hy vọng cô sẽ trả lời. Cuối cùng, cô ta chậm rãi xoay người, để lộ khuôn mặt trắng bệch với đôi mắt sâu thẳm, đầy bí ẩn.
“Ông là ai?” Giọng cô ta khẽ khàng, nhưng có chút gì đó lạnh lẽo.
“Tôi là một người đang điều tra vụ án trong làng,” thám tử trả lời. “Chiếc khăn tay của cô giống với chiếc khăn tôi đã thấy tại hiện trường vụ án. Cô có thể cho tôi biết tại sao không?”
Người phụ nữ cúi xuống nhìn chiếc khăn tay trong tay mình, rồi lặng lẽ nở một nụ cười khó hiểu. “Chiếc khăn này… không phải của tôi. Tôi chỉ nhặt được nó.”
Thám tử cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. “Nhặt được? Ở đâu?”
Người phụ nữ nhìn ra phía sông, nơi mặt nước lấp lánh dưới ánh nắng chiều. “Tôi nhặt được nó ở bờ sông này, không xa đây. Nó trôi dạt vào bờ, bị vướng vào đám cỏ.”
Thám tử cau mày, cảm thấy có điều gì đó không ổn. “Vậy cô đã nhặt nó khi nào?”
“Cách đây không lâu, trước khi ông đến đây.” Cô ta đáp, giọng điềm tĩnh nhưng chứa đựng sự mập mờ.
“Tại sao cô không trả nó cho chủ nhân?” thám tử hỏi, cố gắng kéo dài cuộc trò chuyện để tìm ra manh mối.
Người phụ nữ khẽ cười, nhưng nụ cười không hề ấm áp. “Tôi không biết chủ nhân của nó là ai. Có thể nó không thuộc về bất kỳ ai nữa.”
Thám tử định hỏi thêm thì bất ngờ, người phụ nữ quay người, nhanh chóng bước đi. Anh vội vàng đuổi theo, nhưng cô ta đã biến mất sau những tán cây rậm rạp. Chỉ còn lại chiếc khăn tay trong tay anh, như một lời nhắc nhở về sự bí ẩn mà anh đang đối mặt.
Anh nhìn kỹ chiếc khăn tay, nhận ra rằng nó không bị nhàu nát hay dính máu như chiếc khăn tìm thấy tại hiện trường. Nhưng họa tiết hoa sen thêu trên đó thì giống hệt. Rõ ràng, có ai đó đã cố tình để lại chiếc khăn này ở bờ sông. Nhưng là ai, và tại sao?
Thám tử quay lại ngôi làng, đầu óc đầy những câu hỏi. Ai là người phụ nữ đó? Cô ta có liên quan gì đến vụ án không? Và tại sao cô ta lại xuất hiện vào đúng thời điểm này?
Khi anh trở về nhà của Linh, trời đã sập tối. Ngôi làng trở nên yên ắng lạ thường, chỉ còn ánh sáng từ những chiếc đèn dầu le lói trong bóng tối. Anh gõ cửa và được Linh ra mở cửa, đôi mắt cô trông mệt mỏi và lo âu.
“Tôi đã trở về,” thám tử nói, cố gắng tỏ ra bình tĩnh để trấn an cô. “Tôi có một vài manh mối mới, nhưng tôi cần cô giúp đỡ.”
Linh nhìn anh với ánh mắt hy vọng, “Ông đã tìm ra điều gì sao? Có thể cứu tôi không?”
Thám tử không trả lời thẳng vào câu hỏi. Thay vào đó, anh đưa chiếc khăn tay vừa nhặt được cho Linh xem. “Cô nhìn xem, có phải chiếc khăn này giống với chiếc khăn của cô không?”
Linh nhận lấy chiếc khăn, đôi tay cô run rẩy khi chạm vào nó. “Đúng… đúng vậy. Nó giống hệt chiếc khăn của tôi. Nhưng tại sao…?”
“Có một người phụ nữ bí ẩn đã để lại chiếc khăn này ở bờ sông,” thám tử nói, ánh mắt anh trở nên sắc bén. “Tôi nghĩ rằng có ai đó đang cố gắng đánh lạc hướng chúng ta, hoặc thậm chí là giăng bẫy.”
Linh nhìn thám tử, đôi mắt cô đầy lo lắng. “Ông nghĩ ai đã làm điều này? Và tại sao lại là tôi?”
Thám tử khẽ lắc đầu, “Tôi chưa biết chắc, nhưng có một điều tôi chắc chắn: cô không đơn độc trong vụ này. Có thể kẻ thủ ác đang âm thầm theo dõi và chờ đợi cơ hội để hành động.”
Anh quay lại nhìn Linh, giọng nói trở nên nghiêm túc, “Chúng ta cần phải cẩn trọng và tiếp tục điều tra. Mọi chi tiết nhỏ nhất đều có thể là manh mối quan trọng. Tôi sẽ không để cô bị kết tội vì một tội ác mà cô không phạm phải.”
Linh gật đầu, đôi mắt cô tràn đầy sự biết ơn và hy vọng. “Cảm ơn ông, thám tử. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì để giúp ông tìm ra sự thật.”
Thám tử mỉm cười nhẹ, nhưng trong lòng anh biết rằng con đường phía trước còn rất dài và đầy hiểm nguy. Câu chuyện về chiếc khăn tay bí ẩn đang dần hé lộ, nhưng đồng thời cũng mở ra những bí mật đen tối hơn, liên quan đến cả ngôi làng này và những người mà anh chưa biết đến.