Bí Mật Của Chiếc Khăn Tay - Chương 4
Chương 4: Âm mưu trong gia tộc
Sáng sớm hôm sau, thám tử quyết định tiếp tục cuộc điều tra tại ngôi nhà của nạn nhân, nơi mà anh đã cảm nhận được nhiều dấu hiệu bất thường. Khi đến nơi, anh gặp một người đàn ông trung niên với dáng vẻ quyền uy, trang phục sang trọng. Đây rõ ràng là người đứng đầu gia tộc – ông Dương, cha của nạn nhân.
Ông Dương đón tiếp thám tử với ánh mắt lạnh lùng nhưng không giấu được nỗi đau trong lòng. “Ông là người đang điều tra vụ án của con trai tôi đúng không? Tôi hy vọng ông có thể nhanh chóng bắt kẻ thủ ác.”
Thám tử gật đầu. “Tôi đang nỗ lực hết sức, thưa ông Dương. Tôi cần biết thêm về gia đình ông và bất kỳ mâu thuẫn nào có thể xảy ra với nạn nhân trước khi cậu ấy bị giết.”
Ông Dương thở dài, đưa tay ra hiệu mời thám tử vào phòng khách. Bên trong, không gian trang trọng với nhiều bức tranh cổ treo trên tường, những bình hoa và vật dụng quý giá thể hiện sự giàu có của gia tộc. Ông Dương ngồi xuống ghế, ánh mắt trở nên xa xăm khi nhớ lại những chuyện đã qua.
“Con trai tôi, Dương Lập, là niềm tự hào của gia đình. Nó là người kế thừa gia sản và sự nghiệp của tôi. Nhưng… không phải ai trong gia đình cũng hài lòng với điều đó.”
Thám tử chăm chú lắng nghe, ánh mắt sắc bén của anh không bỏ sót một chi tiết nào. “Ông muốn nói gì, thưa ông Dương? Có phải có người trong gia đình ông không muốn Dương Lập kế thừa gia sản?”
Ông Dương ngập ngừng một lúc trước khi trả lời, như thể đang cân nhắc xem có nên tiết lộ hay không. Cuối cùng, ông ta nói: “Tôi có một người em trai tên là Dương Phúc. Hắn luôn ghen tị với vị thế của tôi và con trai tôi. Mặc dù hắn cũng có phần trong gia sản, nhưng hắn luôn muốn nhiều hơn. Dương Lập và hắn thường xuyên xảy ra tranh cãi về quyền lợi.”
Thám tử nhíu mày, cảm nhận được rằng Dương Phúc có thể là một manh mối quan trọng. “Vậy Dương Phúc hiện giờ ở đâu, thưa ông?”
“Sau khi con trai tôi bị giết, Dương Phúc đã không còn xuất hiện ở đây. Hắn nói rằng cần thời gian để tĩnh tâm, nhưng tôi nghi ngờ điều gì đó không ổn.” Ông Dương cúi đầu, giọng nói đượm buồn.
Thám tử cảm thấy có điều gì đó lạ lùng trong lời nói của ông Dương. “Ông có nghĩ rằng Dương Phúc có liên quan đến cái chết của con trai ông không?”
Ông Dương nhìn thẳng vào mắt thám tử, đôi mắt ông ta đầy sự căm phẫn nhưng cũng có chút gì đó bất lực. “Tôi không muốn tin rằng em trai mình có thể làm điều đó, nhưng hắn có động cơ và tính cách bạo lực. Tôi đã cố gắng bảo vệ gia đình khỏi những mâu thuẫn, nhưng có lẽ tôi đã thất bại.”
Thám tử cảm nhận được sự đau khổ trong giọng nói của ông Dương, nhưng anh cũng không thể bỏ qua khả năng Dương Phúc liên quan đến vụ án. Anh quyết định phải gặp trực tiếp Dương Phúc để làm rõ mọi chuyện.
Trước khi rời đi, thám tử hỏi thêm về những người có thể tiếp cận hiện trường vụ án vào đêm xảy ra án mạng. Ông Dương lưỡng lự một lúc trước khi trả lời. “Ngoài người nhà, chỉ có một số người hầu trung thành của gia đình tôi mới có thể ra vào tự do. Tuy nhiên, tôi không nghĩ họ có liên quan.”
Thám tử cảm ơn ông Dương vì những thông tin hữu ích và rời khỏi ngôi nhà, trong lòng quyết tâm tìm ra sự thật. Anh biết rằng Dương Phúc là một mắt xích quan trọng, nhưng cũng không thể bỏ qua khả năng có kẻ khác đứng sau âm mưu này.
Buổi chiều, thám tử đến một ngôi nhà nhỏ nằm ngoài làng, nơi mà theo lời ông Dương, Dương Phúc đang ẩn náu. Ngôi nhà nằm lẻ loi giữa cánh đồng, xung quanh là những cây cối um tùm. Khi thám tử gõ cửa, không có ai trả lời. Anh đẩy cửa bước vào, và phát hiện ra ngôi nhà vắng tanh, nhưng dấu vết của một cuộc sống vừa mới dọn đi không lâu còn rõ ràng.
Trên bàn, một bức thư viết tay bị bỏ dở khiến thám tử chú ý. Anh cầm lên và đọc, nội dung bức thư như sau:
“Ta không thể ở lại đây lâu hơn nữa. Mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Ta không muốn liên quan đến cái chết của Dương Lập, nhưng… nếu có ai hỏi, hãy nói rằng ta không biết gì cả.”
Thám tử cảm thấy như mình đang tiến gần hơn đến sự thật. Rõ ràng Dương Phúc có điều gì đó muốn che giấu, nhưng chưa thể xác định liệu hắn có thực sự liên quan đến vụ giết người hay không.
Khi thám tử định rời đi, một bóng đen lướt qua cửa sổ. Anh vội vàng chạy ra ngoài, nhưng chỉ thấy bóng dáng của một người phụ nữ, mặc áo choàng đen giống như người phụ nữ mà anh gặp bên bờ sông trước đó, biến mất vào rừng cây rậm rạp.
“Lại là cô ta…” thám tử thầm nghĩ, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an.
Thám tử đứng yên một lúc, suy nghĩ về tất cả những gì anh đã khám phá. Có thể Dương Phúc không phải là kẻ chủ mưu, nhưng rõ ràng hắn đang bị ai đó theo dõi hoặc ép buộc. Người phụ nữ bí ẩn này là ai, và tại sao cô ta lại liên tục xuất hiện mỗi khi anh tiến gần hơn đến sự thật?
Cuộc điều tra càng lúc càng phức tạp, với nhiều bí ẩn chưa được giải đáp. Thám tử biết rằng mình đang đối mặt với một âm mưu lớn hơn nhiều so với một vụ giết người đơn giản, và để tìm ra sự thật, anh phải sẵn sàng đối mặt với những hiểm nguy đang chờ đợi mình.