Bí Mật Của Chiếc Khăn Tay - Chương 5
Chương 5: Bức thư bị lãng quên
Thám tử trở lại ngôi làng khi trời đã về chiều, trong lòng anh tràn ngập suy nghĩ về những gì mình vừa khám phá. Dương Phúc rõ ràng là một nhân vật quan trọng trong vụ án này, nhưng sự xuất hiện bí ẩn của người phụ nữ áo choàng đen càng khiến thám tử cảm thấy sự việc không đơn giản chỉ là mâu thuẫn gia đình.
Anh quyết định sẽ đến thư phòng của gia đình họ Dương để tìm thêm manh mối. Thư phòng là nơi lưu trữ những tài liệu quan trọng và có thể chứa đựng bí mật mà không ai biết đến. Khi thám tử bước vào, ông Dương đang ngồi tại bàn, vẻ mặt trầm tư.
“Ông Dương, tôi cần kiểm tra thư phòng của gia đình. Có thể tôi sẽ tìm thấy một vài manh mối quan trọng ở đây,” thám tử nói với vẻ nghiêm túc.
Ông Dương không phản đối, chỉ gật đầu rồi đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi phòng. “Ông cứ tự nhiên. Hy vọng ông có thể tìm ra điều gì đó có ích.”
Thám tử bước vào thư phòng, nhìn quanh căn phòng rộng lớn với những kệ sách cao đầy ắp sách và tài liệu. Anh bắt đầu lục tìm trong những chồng giấy tờ cũ, cố gắng tìm ra bất cứ thứ gì có thể liên quan đến vụ án.
Một lúc sau, anh phát hiện một ngăn kéo bí mật bị khóa dưới bàn làm việc. Sau khi tìm được chìa khóa từ một ngăn khác, thám tử mở nó ra và tìm thấy một bức thư đã ố vàng theo thời gian. Thư được viết bằng nét chữ thanh thoát nhưng có phần gấp gáp, như thể người viết đang chịu đựng một áp lực lớn.
Nội dung bức thư như sau:
*”Gửi em trai Phúc,
Có những điều anh chưa từng nói với em, vì anh muốn bảo vệ em khỏi những hiểm nguy của cuộc sống này. Nhưng giờ đây, khi mọi thứ đang dần trở nên tồi tệ, anh buộc phải nói ra sự thật. Gia đình chúng ta không chỉ đơn thuần là một gia đình thương nhân, mà còn liên quan đến những âm mưu chính trị từ thế hệ trước. Chiếc khăn tay thêu hoa sen mà em thấy trong thư phòng, đó là dấu hiệu nhận biết giữa những người trong cuộc. Nó chứa đựng một bí mật mà nếu bị lộ ra, cả gia tộc ta sẽ lâm nguy.
Đừng bao giờ để ai khác biết về điều này, nhất là người ngoài. Nếu có gì bất trắc xảy ra với anh hoặc gia đình, em phải bảo vệ bí mật này bằng mọi giá.
Hãy cẩn thận.
Dương Lập”*
Thám tử cảm thấy lạnh sống lưng khi đọc xong bức thư. Rõ ràng, chiếc khăn tay thêu hoa sen không chỉ đơn thuần là một vật trang trí vô hại. Nó là biểu tượng của một bí mật đen tối, có thể liên quan đến âm mưu chính trị lớn hơn nhiều so với những gì anh tưởng tượng.
Anh ngồi lại một lúc, đầu óc xoay chuyển với hàng loạt câu hỏi. Bí mật nào đang được che giấu? Tại sao Dương Lập lại muốn bảo vệ nó đến vậy? Và liệu Dương Phúc có biết được sự thật này?
Thám tử cẩn thận gấp bức thư lại và cất vào túi áo, quyết định sẽ đối chất với ông Dương về nội dung của nó. Nhưng khi anh vừa đứng dậy, cánh cửa thư phòng bất ngờ mở ra. Người phụ nữ áo choàng đen bước vào, đôi mắt cô ta lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
“Ông đang tìm kiếm gì ở đây?” Cô ta hỏi, giọng đầy nghi ngờ.
Thám tử quay lại đối diện với cô, nhưng lần này anh không cảm thấy bất ngờ. “Cô là ai? Và tại sao cô lại liên tục xuất hiện xung quanh vụ án này?”
Người phụ nữ không trả lời ngay, mà bước tới gần thám tử, ánh mắt cô trở nên thâm trầm. “Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời ông. Nhưng nếu ông muốn tìm hiểu sự thật, hãy cẩn thận với những gì ông sắp khám phá.”
Thám tử không nao núng, ánh mắt anh sắc lạnh. “Tôi đã tìm thấy bức thư này,” anh nói, rút bức thư từ trong túi ra và giơ lên. “Nó đề cập đến một bí mật liên quan đến gia tộc và chiếc khăn tay thêu hoa sen. Cô biết điều gì về chuyện này?”
Người phụ nữ nhìn bức thư, đôi mắt cô lóe lên một tia sợ hãi nhưng nhanh chóng biến mất. “Ông không nên đọc bức thư đó,” cô ta nói, giọng trầm hẳn. “Nếu ông biết quá nhiều, ông sẽ gặp nguy hiểm.”
“Nguy hiểm?” Thám tử nheo mắt. “Cô đang đe dọa tôi?”
Người phụ nữ lắc đầu, bước lùi lại vài bước. “Không phải là tôi đe dọa ông. Nhưng có những thế lực ngoài tầm kiểm soát của ông đang dõi theo mọi động tĩnh ở đây. Nếu ông không cẩn thận, ông sẽ bị cuốn vào một vòng xoáy không thể thoát ra.”
Thám tử cảm nhận được sự nghiêm trọng trong lời nói của cô, nhưng điều đó chỉ càng làm anh quyết tâm hơn. “Tôi không sợ hãi. Tôi chỉ muốn tìm ra sự thật và minh oan cho người vô tội.”
Người phụ nữ thở dài, đôi mắt cô trở nên dịu lại. “Nếu ông thực sự muốn giúp đỡ, hãy rời khỏi đây trước khi quá muộn. Có những bí mật nên được chôn vùi mãi mãi.”
Nói xong, cô ta quay lưng bước ra ngoài, biến mất như một bóng ma trong đêm tối. Thám tử nhìn theo, trong lòng anh tràn đầy quyết tâm. Dù biết rằng mình đang bước vào một trò chơi nguy hiểm, anh không thể lùi bước.
Với bức thư trong tay, thám tử rời khỏi thư phòng, quyết định sẽ tiếp tục điều tra sâu hơn. Có lẽ đã đến lúc đối diện với Dương Phúc, người mà anh tin rằng nắm giữ nhiều câu trả lời cho những câu hỏi chưa được giải đáp.
Cuộc điều tra vẫn còn rất nhiều bí ẩn, nhưng thám tử biết rằng mỗi bước đi của anh đều đang tiến gần hơn đến sự thật, dù cho con đường đó có đầy rẫy nguy hiểm và âm mưu đen tối.