Bí Mật Của Chiếc Khăn Tay - Chương 6
Chương 6: Kẻ phản bội
Sau khi rời khỏi thư phòng với bức thư của Dương Lập, thám tử cảm thấy áp lực đè nặng lên vai. Anh biết rằng mình đang đối đầu với một âm mưu phức tạp hơn nhiều so với những gì tưởng tượng ban đầu. Nhưng điều đó chỉ làm tăng quyết tâm của anh để giải mã bí ẩn và tìm ra kẻ thủ ác thực sự.
Thám tử quyết định không trở lại làng mà đi thẳng đến nơi Dương Phúc đang lẩn trốn. Ngôi nhà nhỏ nằm bên bìa rừng, ẩn mình giữa những tán cây rậm rạp. Lần này, anh chắc chắn rằng Dương Phúc không thể tránh né thêm được nữa.
Khi thám tử gõ cửa, có tiếng động từ bên trong, nhưng không ai trả lời. Anh biết Dương Phúc đang ở đó, nên không do dự đẩy cửa bước vào. Bên trong, Dương Phúc đứng trước một cái bàn gỗ cũ, đôi mắt hắn ta lóe lên vẻ ngạc nhiên và lo sợ khi nhìn thấy thám tử.
“Ông muốn gì?” Dương Phúc gằn giọng, cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng không giấu được sự căng thẳng.
Thám tử nhìn thẳng vào mắt Dương Phúc, không để lộ cảm xúc. “Tôi đã tìm thấy bức thư của Dương Lập. Ông biết rất rõ về chiếc khăn tay và những bí mật liên quan đến gia tộc của mình. Tôi đến đây để nghe sự thật từ chính miệng ông.”
Dương Phúc thoáng lúng túng, rồi hắn quay mặt đi, giọng nói run rẩy. “Tôi không biết ông đang nói về chuyện gì. Tất cả chỉ là sự hiểu lầm.”
“Hiểu lầm?” Thám tử bước tới gần hơn, ánh mắt anh sắc bén. “Bức thư rõ ràng nói về một âm mưu liên quan đến gia tộc ông, và ông là một phần trong đó. Ông không thể trốn tránh nữa, Dương Phúc. Nếu ông không nói sự thật, tôi sẽ đưa bức thư này cho mọi người trong làng biết. Ông có muốn điều đó không?”
Dương Phúc đột nhiên quay lại, ánh mắt hắn ta đầy sự tức giận và tuyệt vọng. “Được thôi! Nếu ông muốn biết, tôi sẽ nói. Nhưng ông phải hiểu, tôi không hề muốn chuyện này xảy ra.”
Thám tử giữ im lặng, chờ đợi Dương Phúc tiết lộ mọi điều.
Dương Phúc thở dài, đôi vai hắn ta như trĩu nặng dưới gánh nặng của sự thật. “Tôi không phải là người giết Dương Lập. Nhưng tôi biết về chiếc khăn tay. Đó là dấu hiệu của một nhóm người trong gia tộc, liên quan đến những giao dịch mờ ám từ thời cha tôi. Khi Dương Lập phát hiện ra, anh ấy đã quyết định chống lại, muốn đưa mọi chuyện ra ánh sáng.”
“Vậy ông đã làm gì?” Thám tử hỏi, giọng anh đầy sự nghi ngờ.
“Anh ấy không nói với tôi tất cả mọi thứ,” Dương Phúc đáp, giọng trầm hẳn. “Nhưng tôi biết rằng anh ấy đã cất giữ những bằng chứng quan trọng liên quan đến các giao dịch đó. Khi anh ấy bị giết, tôi đã cố gắng tìm ra những bằng chứng đó để bảo vệ gia tộc và chính mình.”
“Và ông đã làm gì với chiếc khăn tay?” Thám tử tiếp tục.
Dương Phúc nhắm mắt, giọng hắn trĩu nặng tội lỗi. “Chiếc khăn tay… tôi đã cố tình đặt nó ở hiện trường để đánh lạc hướng mọi người, khiến họ tin rằng Linh là kẻ giết người. Tôi biết đó là điều sai trái, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác. Nếu bí mật của gia tộc bị phơi bày, tất cả chúng tôi sẽ lâm nguy.”
Thám tử lặng im, cảm nhận được sự đấu tranh nội tâm của Dương Phúc. Nhưng dù hiểu được động cơ của hắn, anh không thể tha thứ cho việc hắn đã đổ tội cho người vô tội.
“Ông đã tạo ra một cái bẫy để che đậy bí mật của gia đình mình, và để một người phụ nữ vô tội phải gánh chịu hậu quả,” thám tử nói, giọng lạnh lùng. “Nhưng sự thật sẽ không bao giờ bị che giấu mãi mãi.”
Dương Phúc cúi đầu, biết rằng hắn không thể thoát khỏi sự trừng phạt. “Ông định làm gì với tôi?”
“Ông sẽ phải đối diện với công lý,” thám tử đáp, giọng cương quyết. “Nhưng trước hết, tôi cần tất cả những gì ông biết về nhóm người liên quan đến chiếc khăn tay và âm mưu này. Chỉ khi đó, tôi mới có thể bảo vệ những người vô tội khỏi những nguy hiểm đang rình rập.”
Dương Phúc ngẩng đầu lên, trong mắt hắn lóe lên một tia hy vọng mong manh. “Nếu tôi giúp ông, ông sẽ đảm bảo rằng tôi không bị xử tử chứ?”
Thám tử suy nghĩ trong giây lát, rồi gật đầu. “Tôi sẽ đảm bảo rằng ông được xét xử công bằng. Nhưng điều đó phụ thuộc vào sự hợp tác của ông.”
Dương Phúc thở dài, như thể một gánh nặng lớn đã được dỡ bỏ khỏi vai hắn. Hắn bắt đầu tiết lộ mọi thứ mà hắn biết về nhóm người liên quan đến chiếc khăn tay và âm mưu đen tối mà gia tộc hắn đã dính vào từ nhiều thế hệ trước.
Thám tử chăm chú lắng nghe, ghi chép từng chi tiết. Với những thông tin này, anh biết rằng cuộc điều tra đã tiến thêm một bước quan trọng. Nhưng đồng thời, anh cũng nhận ra rằng mình đã bước vào một cuộc chiến lớn hơn, với những kẻ thù nguy hiểm và những bí mật chết người.
Khi rời khỏi ngôi nhà của Dương Phúc, trời đã bắt đầu tối. Thám tử biết rằng còn nhiều thử thách đang chờ đợi phía trước. Nhưng anh không hề nao núng. Bởi anh biết, chỉ cần tiếp tục tiến lên, ánh sáng của sự thật sẽ dần xua tan bóng tối của âm mưu và dối trá.