Bí Mật Của Chiếc Khăn Tay - Chương 7
Chương 7: Cuộc đối đầu
Đêm hôm đó, sau khi rời khỏi ngôi nhà của Dương Phúc, thám tử trở lại làng với một tâm trạng nặng nề nhưng quyết tâm. Những lời khai của Dương Phúc đã tiết lộ nhiều bí mật về gia tộc Dương và âm mưu liên quan đến chiếc khăn tay thêu hoa sen. Tuy nhiên, anh biết rằng để minh oan cho Linh và kết thúc vụ án này, anh cần phải đối đầu trực tiếp với những kẻ đứng sau âm mưu đó.
Thám tử quyết định gặp lại ông Dương để làm rõ mọi chuyện. Anh biết rằng ông ta có thể không phải là người trực tiếp tham gia vào âm mưu, nhưng chắc chắn ông ta biết nhiều hơn những gì đã tiết lộ.
Khi thám tử đến dinh thự của gia đình Dương, căn nhà lớn chìm trong bóng tối, chỉ có vài ngọn đèn dầu le lói bên trong. Anh gõ cửa, và một người hầu nhanh chóng ra mở cửa cho anh.
“Ông Dương có nhà không?” thám tử hỏi.
Người hầu gật đầu. “Ông chủ đang ở thư phòng, nhưng giờ đã muộn. Ông có cần tôi thông báo cho ông chủ không?”
Thám tử lắc đầu. “Không cần, tôi sẽ tự vào. Có việc khẩn cấp tôi cần phải giải quyết ngay.”
Người hầu lúng túng nhưng không dám ngăn cản, để thám tử đi thẳng vào bên trong. Khi anh đến trước cửa thư phòng, anh nghe thấy tiếng thì thầm từ bên trong. Dường như ông Dương đang nói chuyện với ai đó.
Thám tử nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Trước mặt anh, ông Dương đang ngồi trên ghế bành, đối diện với một người đàn ông trung niên khác. Người đàn ông này mặc một bộ quần áo đen, khuôn mặt lạnh lùng và sắc sảo. Khi thấy thám tử, cả hai người họ cùng im bặt.
“Xin lỗi đã làm phiền,” thám tử nói, đôi mắt anh quét qua người đàn ông lạ mặt. “Nhưng tôi có việc cần trao đổi với ông Dương.”
Ông Dương khẽ gật đầu, nhìn thám tử với ánh mắt không thoải mái. “Được thôi, nhưng ông đến vào lúc này có chuyện gì khẩn cấp đến vậy?”
Thám tử không trả lời ngay, anh quay sang nhìn người đàn ông lạ mặt. “Ông là ai? Và tại sao lại ở đây vào giờ này?”
Người đàn ông lạ mặt không trả lời, chỉ nhìn ông Dương với ánh mắt dò hỏi. Ông Dương khẽ thở dài, rồi nói: “Đây là ông Trương, một người bạn cũ của gia đình. Ông ấy chỉ đến để thăm hỏi.”
Thám tử cảm thấy có điều gì đó không đúng. Sự hiện diện của người đàn ông này vào thời điểm nhạy cảm khiến anh cảnh giác. “Ông Trương, tôi cần ông rời khỏi đây ngay bây giờ. Tôi có chuyện cần bàn riêng với ông Dương.”
Ông Trương không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ đứng dậy, cúi chào ông Dương rồi lặng lẽ rời đi. Khi ông ta đi qua thám tử, anh cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo từ ông ta tỏa ra. Rõ ràng ông Trương không phải là một người bạn đơn thuần như ông Dương nói.
Khi chỉ còn lại hai người trong thư phòng, thám tử bước tới gần bàn, đặt bức thư của Dương Lập trước mặt ông Dương. “Ông biết bức thư này chứ?”
Ông Dương nhìn xuống bức thư, sắc mặt ông ta tái đi. “Làm sao ông có được nó?”
“Đó không phải là điều quan trọng,” thám tử đáp, giọng anh nghiêm nghị. “Quan trọng là nội dung của bức thư này. Nó tiết lộ rằng gia tộc ông đang liên quan đến một âm mưu đen tối, và rằng chiếc khăn tay thêu hoa sen không chỉ là một món đồ trang trí bình thường. Tôi muốn biết sự thật, và tôi nghĩ ông là người có thể trả lời.”
Ông Dương lặng im một lúc lâu, rồi ông ngước lên nhìn thám tử với ánh mắt mệt mỏi. “Ông nói đúng. Tôi biết về những bí mật của gia tộc mình. Nhưng tôi chưa bao giờ muốn chúng được phơi bày.”
“Ông có liên quan đến cái chết của Dương Lập không?” thám tử hỏi thẳng, ánh mắt anh không rời khỏi khuôn mặt của ông Dương.
Ông Dương giật mình, như thể bị chạm vào vết thương đau đớn. “Không, tôi không giết con trai mình. Tôi thề với ông. Nhưng tôi biết rằng có những kẻ khác trong gia tộc đã lạm dụng quyền lực để bảo vệ bí mật đó, và Dương Lập đã phát hiện ra. Nó muốn đưa mọi chuyện ra ánh sáng, nhưng… nó đã bị ngăn lại.”
“Ngăn lại?” thám tử hỏi, cảm nhận được nỗi đau trong giọng nói của ông Dương. “Bởi ai? Ông Trương vừa rồi có liên quan đến vụ án này không?”
Ông Dương không trả lời ngay, đôi mắt ông ta chìm trong suy nghĩ. “Ông Trương không chỉ là một người bạn cũ. Ông ta là một trong những kẻ có liên quan đến các giao dịch mờ ám từ thời cha tôi. Khi Dương Lập bắt đầu điều tra, ông ta đã cố gắng ngăn cản nó. Tôi không biết liệu ông ta có trực tiếp ra tay hay không, nhưng rõ ràng ông ta có liên quan.”
Thám tử gật đầu, cảm nhận được sự chân thật trong lời nói của ông Dương. “Tôi cần ông hợp tác để đưa những kẻ này ra trước ánh sáng. Nếu ông không làm vậy, không chỉ Linh mà còn nhiều người khác sẽ tiếp tục bị hại.”
Ông Dương gục đầu, đôi vai ông ta run rẩy. “Tôi không muốn mất thêm bất kỳ ai nữa. Tôi sẽ làm những gì ông yêu cầu, nhưng hãy đảm bảo rằng gia đình tôi sẽ không bị hủy diệt.”
Thám tử cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn. “Tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để đảm bảo sự công bằng. Nhưng chúng ta cần phải hành động ngay lập tức.”
Sáng hôm sau, thám tử, cùng với ông Dương, tổ chức một cuộc họp kín với những người thân tín trong gia đình và những người có liên quan đến vụ án. Ông Dương đã gửi một bức thư mời ông Trương và một số người khác đến dinh thự để thảo luận về việc giải quyết những vấn đề liên quan đến gia tộc.
Khi mọi người đã có mặt, thám tử bước vào phòng, đôi mắt anh quét qua từng khuôn mặt. Ông Trương ngồi ở góc phòng, ánh mắt cảnh giác.
“Thưa quý vị,” thám tử bắt đầu, giọng anh trầm ấm nhưng không kém phần uy nghiêm. “Chúng ta đã biết rõ rằng chiếc khăn tay thêu hoa sen liên quan đến một âm mưu lớn. Nhưng quan trọng hơn, chiếc khăn tay đó đã được sử dụng để đổ tội cho một người vô tội.”
Mọi người trong phòng bắt đầu xì xào, vẻ mặt ai cũng tỏ ra lo lắng. Ông Trương vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng đôi mắt ông ta lóe lên sự bất an.
“Ông Trương,” thám tử tiếp tục, ánh mắt anh khóa chặt vào người đàn ông ngồi góc phòng. “Ông có điều gì muốn nói về những giao dịch mờ ám mà ông đã tham gia cùng gia tộc Dương từ thời cha của ông Dương không?”
Ông Trương nhếch mép cười nhạt, rồi đứng dậy. “Ông nghĩ rằng mình có thể ép tôi nói ra mọi thứ sao? Những gì ông biết chỉ là phần nổi của tảng băng. Ông sẽ không bao giờ hiểu được sự phức tạp của nó.”
Thám tử không nao núng, anh tiến lên một bước. “Tôi có thể không hiểu hết, nhưng tôi biết rằng những việc làm của ông đã dẫn đến cái chết của Dương Lập. Ông nghĩ rằng mình có thể thoát tội sao?”
Ông Trương cười lớn, nhưng nụ cười của ông ta đầy sự cay đắng. “Ông quá ngây thơ. Dù cho tôi có bị bắt, còn bao nhiêu kẻ khác ngoài kia đang chờ để tiếp tục những gì chúng tôi đã bắt đầu. Ông không thể ngăn cản được.”
Thám tử biết rằng ông Trương đang cố gắng tạo ra sự hoang mang, nhưng anh không để mình bị lừa. “Tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Ông sẽ phải đối mặt với công lý, và tôi sẽ đảm bảo rằng những kẻ như ông sẽ không còn gây hại cho bất kỳ ai nữa.”
Những lời của thám tử như một lưỡi dao sắc bén, khiến ông Trương im bặt. Sau một lúc im lặng, ông ta khẽ cười và ngồi xuống, nhưng không nói thêm lời nào.
Cuộc đối đầu đã kết thúc, nhưng thám tử biết rằng đây chỉ là bước đầu tiên. Với sự hợp tác của ông Dương, anh đã có thể lật mở một phần của âm mưu. Tuy nhiên, vẫn còn nhiều kẻ khác liên quan cần phải bị lôi ra ánh sáng.
Dù cho cuộc chiến này còn dài, thám tử vẫn kiên định với mục tiêu của mình: tìm ra sự thật và bảo vệ những người vô tội. Và anh biết rằng mình sẽ không bao giờ lùi bước, cho đến khi công lý được thực thi.