Bí Mật Của Con Đường Cổ - Chương 1
Chương 1: Lời mời bí ẩn
Trong một căn phòng yên tĩnh đầy sách, ánh sáng từ ngọn đèn dầu hắt lên những bức tường phủ đầy bản đồ và ghi chú. Thám tử, một người đàn ông trung niên với đôi mắt sắc bén và cái nhìn thâm trầm, đang chăm chú đọc một tập tài liệu cũ về những vụ án kỳ lạ trong lịch sử. Bất chợt, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng nhưng đều đặn vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng.
“Vào đi,” thám tử nói mà không ngẩng lên.
Cánh cửa từ từ mở ra, và một cậu bé giao thư bước vào, cẩn thận đặt lên bàn một phong thư cổ màu vàng nhạt, được niêm phong bằng dấu triện đỏ sẫm. Thám tử ngạc nhiên khi nhìn thấy phong thư cổ xưa này, giống như nó đã vượt qua nhiều thế kỷ để đến được tay ông.
“Thưa ngài, có người nhờ tôi đưa lá thư này cho ngài,” cậu bé nói với giọng kính cẩn.
“Cảm ơn cậu,” thám tử đáp lại, rồi cầm lấy phong thư, cảm nhận độ nặng và mùi hương cũ kỹ từ lớp giấy. Khi cậu bé giao thư đã rời đi, ông mới cẩn thận mở thư ra, để lộ một mảnh giấy da cũ, trên đó ghi những dòng chữ bằng mực đen.
“Kính gửi ngài,
Nếu ngài nhận được thư này, có nghĩa là định mệnh đã dẫn lối chúng ta gặp nhau. Con đường cổ tại làng Hạ Lăng đang là nơi ẩn chứa một bí mật khủng khiếp, khiến người dân tại đây sống trong sợ hãi. Họ nói về những hồn ma vất vưởng, những cái chết bí ẩn và những người mất tích không dấu vết.
Tôi cần sự giúp đỡ của ngài để làm sáng tỏ mọi thứ. Nếu ngài đồng ý, tôi sẽ đón ngài tại ngôi đền cổ bên cạnh con đường ấy. Hãy cẩn trọng, vì nguy hiểm đang rình rập từng bước chân.
Ký tên,
Một người bạn của công lý.”
Thám tử đọc xong, rồi im lặng trong vài phút, suy nghĩ về nội dung của lá thư. Một bí ẩn tại triều đại nhà Lê, liên quan đến một con đường cổ và những sự kiện kỳ quái. Điều này không giống như bất kỳ vụ án nào mà ông từng điều tra trước đây.
“Người bạn của công lý,” ông nhẩm lại, rồi nở một nụ cười nhạt. “Đây có thể là một cái bẫy, nhưng cũng có thể là một vụ án đặc biệt.”
Những sự kiện kỳ lạ luôn là một thách thức đầy cuốn hút đối với thám tử. Sau vài phút suy nghĩ, ông quyết định chấp nhận lời mời, tin rằng chỉ có cách quay lại quá khứ mới giúp ông tìm ra sự thật.
Đêm đó, thám tử chuẩn bị cho chuyến hành trình quay ngược thời gian. Ông mở một chiếc hộp gỗ cổ được khóa cẩn thận, bên trong là một mảnh ngọc bội đặc biệt. Ngọc bội này, với sức mạnh bí ẩn, đã giúp ông du hành thời gian trong nhiều vụ án trước đây. Ông nắm chặt mảnh ngọc bội trong tay, nhắm mắt lại và tập trung tư tưởng.
Một luồng sáng nhẹ tỏa ra từ ngọc bội, bao quanh thám tử. Cảm giác không gian xung quanh trở nên lơ lửng, rồi tất cả chìm vào bóng tối. Khi ánh sáng mờ dần, ông mở mắt và thấy mình đang đứng trên một con đường lát đá cổ kính, hai bên là những cây cổ thụ cao lớn và um tùm.
Con đường yên tĩnh đến lạ lùng, chỉ có tiếng gió thổi qua những tán cây. Mặt trời đã khuất sau dãy núi, để lại bầu trời nhuốm màu cam nhạt. Thám tử cẩn thận quan sát xung quanh, rồi bắt đầu tiến bước về phía trước. Ông nhớ lại lời trong bức thư, rằng người gửi sẽ đón ông tại một ngôi đền cổ gần con đường này.
Khi ông tiến gần hơn, một tiếng động nhẹ vang lên từ phía sau, như tiếng lá khô bị dẫm nát. Thám tử quay người lại, tay nắm chặt chiếc dùi cui nhỏ giấu trong áo khoác. Một người đàn ông trung niên với khuôn mặt nghiêm nghị xuất hiện từ bóng tối.
“Ngài là thám tử, phải không?” người đàn ông hỏi, giọng trầm thấp.
“Đúng vậy, và ông là ai?” thám tử đáp lại, giữ khoảng cách an toàn.
“Tôi là Trần Lâm, người quản lý ngôi đền cổ mà ngài cần đến. Chúng ta nên đi ngay, trời tối rồi, và tôi không muốn ở lại đây lâu hơn nữa,” Trần Lâm nói, ánh mắt nhìn xung quanh với vẻ lo lắng.
Thám tử gật đầu, rồi cùng Trần Lâm bước vào con đường dẫn đến ngôi đền. Cả hai đi qua những cánh cổng đá phủ đầy rêu phong, và khi ngôi đền dần hiện ra, một luồng không khí lạnh lẽo bao trùm lấy họ.
Ngôi đền nằm sâu trong khu rừng, bao quanh bởi những bụi cây cao vút. Trên các bức tường đá cũ kỹ là những hoa văn chạm khắc tinh xảo, nhưng đã phai mờ theo thời gian. Thám tử có thể cảm nhận được sự cổ kính và u ám của nơi này.
Khi cả hai bước vào trong, Trần Lâm nhanh chóng đóng cửa lại. “Ngài phải cẩn thận,” ông ta nói, giọng thì thầm. “Ngôi đền này không chỉ là nơi thờ cúng, mà còn là nơi giam giữ bí mật khủng khiếp của con đường cổ kia. Những điều ngài nghe về những cái chết và sự mất tích không phải là chuyện hoang đường.”
Thám tử không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát. Ông biết rằng đây mới chỉ là khởi đầu của một cuộc điều tra đầy hiểm nguy. Con đường cổ này rõ ràng không chỉ đơn giản là một con đường, mà là chìa khóa dẫn đến một sự thật tăm tối bị chôn vùi qua nhiều thế kỷ.
“Chúng ta phải làm gì tiếp theo?” thám tử hỏi.
“Ngài cần nghỉ ngơi đêm nay,” Trần Lâm nói, “và sáng mai, chúng ta sẽ bắt đầu hành trình khám phá bí mật của con đường cổ.”
Thám tử gật đầu, nhưng trong thâm tâm, ông biết rằng đêm nay sẽ không yên bình như lời Trần Lâm nói. Những bóng tối của quá khứ đang chờ đợi, và sự thật, dù đau đớn, phải được đưa ra ánh sáng.
Và như thế, cuộc điều tra về con đường cổ bắt đầu, với những bí mật dần dần được hé lộ trong bóng tối của thời gian và lịch sử.