Bí Mật Của Con Đường Cổ - Chương 10
Chương 10: Công lý được phục hồi
Sau buổi lễ tạ lỗi trước ngôi đền, không khí trong làng Hạ Lăng dường như đã thay đổi. Người dân cảm thấy nhẹ nhõm hơn, như thể một gánh nặng vô hình đã được nhấc khỏi vai họ. Nhưng dù lời nguyền đã được hóa giải, thám tử biết rằng vẫn còn một việc cuối cùng cần phải làm: đảm bảo rằng công lý được thực thi một cách trọn vẹn, và những tội lỗi từ quá khứ không bao giờ bị quên lãng.
Sáng hôm sau, thám tử triệu tập một cuộc họp với các vị trưởng lão trong làng, bao gồm cả Lê Tấn. Cuộc họp diễn ra trong ngôi đền chính, nơi mà ánh sáng từ cửa sổ chiếu rọi lên những bức tường, làm mờ đi bóng tối của quá khứ.
“Chúng ta đã tìm ra sự thật về tội ác của Lê Quang và hóa giải lời nguyền,” thám tử bắt đầu, giọng ông trầm ấm nhưng đầy uy quyền. **“Nhưng chúng ta cũng cần đảm bảo rằng sự thật này sẽ không bị che giấu một lần nữa. Những hành động của quá khứ phải được ghi lại, để thế hệ sau không lặp lại sai lầm tương tự.”
Lê Tấn, vẫn còn cảm giác tội lỗi nặng nề, gật đầu đồng ý. “Ngài nói đúng, thám tử. Gia tộc tôi đã gây ra nhiều đau khổ cho ngôi làng này. Tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để chuộc lại lỗi lầm. Tôi sẵn sàng giao nộp tất cả tài sản và quyền lực của gia tộc cho ngôi làng, để đảm bảo rằng công lý được thực thi.”
Các vị trưởng lão trao đổi ánh mắt với nhau, rồi một người lên tiếng: “Lê Tấn, ngài đã thừa nhận tội lỗi và đã hợp tác với thám tử để hóa giải lời nguyền. Chúng tôi tin rằng ngài đã thực sự hối lỗi. Tuy nhiên, chúng ta cũng không thể để tội ác này trôi vào quên lãng. Chúng tôi đồng ý rằng những tài sản của gia tộc ngài sẽ được dùng để xây dựng lại ngôi làng, và phần còn lại sẽ được dành cho những gia đình bị ảnh hưởng bởi lời nguyền.”
Sau cuộc họp, quyết định được đưa ra: một tấm bia đá sẽ được dựng lên ở trung tâm ngôi làng, ghi lại toàn bộ câu chuyện về tội ác của Lê Quang và sự hóa giải lời nguyền. Tấm bia này không chỉ là một biểu tượng của công lý, mà còn là lời nhắc nhở rằng quá khứ, dù đau thương đến đâu, cũng không bao giờ nên bị lãng quên.
Lê Tấn đích thân giám sát việc xây dựng tấm bia, và khi nó được hoàn thành, ông cùng với thám tử và các vị trưởng lão tổ chức một buổi lễ trang trọng để khánh thành. Người dân trong làng tụ họp lại, đứng trước tấm bia đá sáng bóng, lắng nghe những lời phát biểu từ thám tử.
“Hôm nay, chúng ta không chỉ tưởng nhớ những người đã khuất, mà còn kỷ niệm sự trở lại của công lý và sự bình yên cho ngôi làng này,” thám tử nói, giọng ông vang lên mạnh mẽ. “Tấm bia này sẽ đứng vững qua thời gian, như một minh chứng cho sự thật và sự chuộc lỗi của gia tộc Lê. Nó sẽ nhắc nhở chúng ta rằng dù quá khứ có tăm tối đến đâu, công lý sẽ luôn chiến thắng.”
Khi buổi lễ kết thúc, thám tử đứng lặng lẽ trước tấm bia, cảm nhận sự bình yên cuối cùng đã trở lại với ngôi làng. Ông biết rằng mình đã hoàn thành nhiệm vụ, và giờ đây là lúc để ông quay trở về với thời hiện đại, mang theo những ký ức về một cuộc hành trình đầy thử thách.
Trần Lâm bước đến bên cạnh thám tử, ánh mắt ông lộ vẻ ngưỡng mộ. “Ngài đã làm được điều mà không ai nghĩ rằng có thể. Ngài đã mang lại sự bình yên cho ngôi làng này, và tất cả chúng tôi đều biết ơn ngài.”
Thám tử mỉm cười nhẹ, đôi mắt nhìn xa xăm. “Tôi chỉ là một người tìm kiếm sự thật và công lý. Điều quan trọng là người dân trong làng này đã chấp nhận đối mặt với quá khứ và học cách tha thứ. Đó mới là điều đáng quý nhất.”
Trần Lâm gật đầu, rồi rút từ trong túi áo ra một mảnh ngọc bội nhỏ. “Ngài đã dùng ngọc bội này để đến đây, và có lẽ ngài cũng sẽ cần nó để quay trở về. Tôi hy vọng ngài sẽ không quên ngôi làng nhỏ bé này, nơi mà ngài đã mang lại sự sống mới.”
Thám tử nhận lấy mảnh ngọc bội, ánh mắt tràn đầy cảm xúc. “Tôi sẽ không bao giờ quên,” ông nói, rồi nắm chặt ngọc bội trong tay.
Trở về căn phòng trong ngôi đền, thám tử ngồi xuống và nhìn kỹ mảnh ngọc bội một lần nữa. Ông biết rằng đã đến lúc phải rời đi, nhưng một phần trong ông vẫn cảm thấy gắn bó với ngôi làng này. Cuối cùng, ông nhắm mắt lại, tập trung tư tưởng và cảm nhận luồng sáng nhẹ tỏa ra từ ngọc bội.
Khi mở mắt ra, thám tử đã trở lại thời hiện đại, trong căn phòng đầy sách và bản đồ của mình. Ánh sáng ban ngày chiếu qua cửa sổ, mang theo một cảm giác thân thuộc. Nhưng trong lòng thám tử, ký ức về ngôi làng Hạ Lăng và cuộc hành trình tìm kiếm công lý vẫn còn mãi.
Thám tử đứng dậy, bước đến bên cửa sổ và nhìn ra bầu trời xanh. Ông biết rằng cuộc hành trình này chỉ là một trong nhiều cuộc phiêu lưu mà ông sẽ còn trải qua. Nhưng mỗi cuộc hành trình đều mang lại những bài học quý giá, và ông tin rằng chính những ký ức này sẽ giúp ông trở thành một thám tử giỏi hơn.
“Công lý đã được phục hồi, và sự thật đã chiến thắng,” thám tử tự nhủ, rồi mỉm cười nhẹ. “Và đó là tất cả những gì tôi cần.”
Với tâm hồn bình yên và lòng quyết tâm mới, thám tử sẵn sàng cho những thách thức tiếp theo, những bí ẩn mới và những hành trình mới đang chờ đợi ở phía trước.
Kết thúc