Bí Mật Của Con Đường Cổ - Chương 3
Chương 3: Manh mối từ ngôi đền bỏ hoang
Buổi sáng tại làng Hạ Lăng khởi đầu bằng màn sương mờ bao phủ khắp mọi nơi, khiến mọi vật dường như chìm trong một lớp áo mỏng manh, mờ ảo. Thám tử thức dậy từ rất sớm, cảm thấy những sự kiện đêm qua vẫn ám ảnh trong tâm trí. Chiếc hộp gỗ nhỏ và bức thư nguyền rủa là những manh mối đầu tiên, nhưng ông biết rằng còn nhiều điều bí ẩn hơn đang chờ đợi mình khám phá.
Trần Lâm xuất hiện bên ngoài phòng, gương mặt nghiêm nghị như mọi khi. “Chào buổi sáng, ngài đã sẵn sàng chưa?” ông ta hỏi.
“Rồi, chúng ta bắt đầu thôi,” thám tử đáp lại, cố giấu đi sự tò mò về những gì ông đã tìm thấy đêm qua. “Trước tiên, hãy đưa tôi đến ngôi đền mà ông đã nhắc đến. Tôi muốn kiểm tra kỹ hơn về nơi này.”
Cả hai người rời khỏi ngôi đền chính và đi bộ dọc theo con đường mòn nhỏ dẫn vào rừng. Sau khoảng một giờ đi bộ, họ đến trước cổng ngôi đền bỏ hoang, nơi từng là chốn linh thiêng nhưng giờ đây lại bị thời gian và sự lãng quên bao trùm. Cánh cổng gỗ cũ kỹ rỉ sét kêu cót két khi được mở ra, để lộ không gian bên trong đầy u ám.
Ngôi đền bỏ hoang là một công trình đồ sộ với nhiều gian phòng, hành lang và sân trong. Mái ngói đã nứt nẻ, những bức tường đá phủ đầy rêu và dây leo. Bầu không khí nơi đây mang một cảm giác nặng nề, như thể có hàng ngàn bí mật đang bị che giấu trong từng viên gạch, từng kẽ đá.
“Ngôi đền này từng là nơi thờ phụng của một gia tộc giàu có, nhưng sau một bi kịch xảy ra, nó đã bị bỏ hoang và từ đó trở thành nơi không ai dám bén mảng đến,” Trần Lâm giải thích khi họ bước vào sân chính.
“Bi kịch gì đã xảy ra?” thám tử hỏi, ánh mắt sắc lạnh lướt qua những bức tường tàn tạ.
“Câu chuyện kể rằng, một thành viên quan trọng của gia tộc đã bị sát hại ngay tại đây. Sau đó, người ta đồn rằng linh hồn của anh ta không thể siêu thoát và ám ảnh ngôi đền này. Từ đó, gia tộc tan rã, ngôi đền cũng bị bỏ hoang.”
Thám tử gật đầu, ghi nhớ từng chi tiết trong câu chuyện. Ông biết rằng để hiểu rõ hơn về những gì đã xảy ra, cần phải tìm ra mối liên kết giữa bi kịch của gia tộc này với con đường cổ đầy chết chóc kia.
Họ bước vào trong ngôi đền, ánh sáng yếu ớt của buổi sáng không thể chiếu sáng hết những góc khuất của nơi này. Thám tử rút từ túi áo ra một chiếc đèn pin nhỏ, thứ công cụ hiện đại duy nhất mà ông mang theo từ thời hiện đại. Ánh sáng từ chiếc đèn pin lướt qua các bức tường, soi rọi những hoa văn chạm khắc cổ xưa và những mảng màu đã phai nhạt.
“Ngôi đền này có vẻ đã bị lãng quên hoàn toàn,” thám tử nói, giọng trầm ngâm. “Nhưng tôi cảm nhận được rằng, thứ chúng ta đang tìm kiếm có thể nằm ở đây.”
Ông cẩn thận kiểm tra từng phòng, từng bức tường, tìm kiếm dấu vết của sự can thiệp từ con người hoặc bất kỳ thứ gì có thể cung cấp manh mối. Sau một lúc lâu, thám tử dừng lại trước một cánh cửa lớn được khóa kín, bề mặt cửa có dấu vết của những mảnh vỡ từ bức phù điêu.
“Đây là nơi thờ chính của ngôi đền,” Trần Lâm nói, giọng ông có chút lo lắng. “Nhưng cánh cửa này đã bị khóa từ khi ngôi đền bị bỏ hoang. Tôi cũng không có chìa khóa.”
Thám tử cúi xuống quan sát ổ khóa cổ, nhận thấy dấu hiệu của sự cậy phá gần đây. Ông lấy từ túi áo ra một bộ công cụ nhỏ, rồi bắt đầu thao tác với ổ khóa. Một vài phút sau, cánh cửa bật mở với một tiếng kêu cọt kẹt.
Bên trong, thám tử nhìn thấy một bàn thờ lớn với nhiều bức tượng đá xung quanh. Tuy nhiên, thứ thu hút sự chú ý của ông là một tấm bản đồ cũ được treo trên tường. Tấm bản đồ mô tả chi tiết khu vực xung quanh ngôi đền, bao gồm cả con đường cổ dẫn vào làng.
“Tấm bản đồ này có vẻ là thứ chúng ta đang tìm kiếm,” thám tử nói khi bước đến gần hơn. Ông dùng ánh đèn pin chiếu vào bản đồ, nhận thấy có một vài ký hiệu bí ẩn mà ông chưa từng thấy trước đây.
“Những ký hiệu này có thể là manh mối về bí mật của con đường cổ,” thám tử nói tiếp, đồng thời rút một cuốn sổ nhỏ ra ghi chép lại.
“Chúng ta có nên mang tấm bản đồ này về không?” Trần Lâm hỏi, ánh mắt ông ta không giấu được sự lo lắng.
“Không, để nó ở đây là tốt nhất,” thám tử đáp. “Tôi đã ghi chép lại những gì cần thiết. Nếu chúng ta di chuyển nó, có thể sẽ làm hỏng các manh mối còn lại.”
Trước khi rời khỏi ngôi đền, thám tử tiếp tục khám phá các phòng khác. Trong một căn phòng nhỏ ở cuối hành lang, ông tìm thấy một chiếc hộp gỗ lớn hơn, được khóa cẩn thận. Chiếc hộp này có vẻ đã bị bỏ quên từ lâu, phủ đầy bụi và mạng nhện.
“Có lẽ bên trong chiếc hộp này sẽ có thêm những bằng chứng về quá khứ của gia tộc,” thám tử tự nhủ.
Sau một vài nỗ lực, thám tử mở được nắp hộp, để lộ một tập tài liệu dày và những món đồ cá nhân của gia tộc. Trong số đó, có một bức thư tay đã phai màu và một cuốn nhật ký được viết bởi một thành viên trong gia tộc. Thám tử lướt nhanh qua nội dung của cuốn nhật ký, nhận thấy nhiều đoạn văn nói về những sự kiện kỳ lạ và nỗi sợ hãi của người viết.
“Chúng ta mang cuốn nhật ký này về,” thám tử nói, đôi mắt ông sáng lên khi nhận ra tầm quan trọng của nó. “Nó có thể chứa đựng những bí mật mà chúng ta cần để giải mã bí ẩn của con đường cổ.”
Trở về ngôi đền chính, thám tử cảm thấy rằng mình đã tiến gần hơn đến sự thật. Cuốn nhật ký có thể là chìa khóa mở ra câu chuyện đầy bi kịch của gia tộc và liên kết nó với những gì đang xảy ra tại làng Hạ Lăng. Nhưng ông cũng biết rằng con đường phía trước còn đầy rẫy nguy hiểm và thử thách.
“Tôi sẽ nghiên cứu cuốn nhật ký này trong đêm nay,” thám tử nói với Trần Lâm khi cả hai quay trở lại ngôi đền. “Sáng mai, chúng ta sẽ có câu trả lời.”
Trần Lâm gật đầu, nhưng không giấu được sự lo lắng trong ánh mắt. “Ngài hãy cẩn thận, ngôi làng này đã bị nguyền rủa từ lâu. Những gì chúng ta khám phá hôm nay có thể sẽ đánh thức những điều khủng khiếp đã bị lãng quên.”
Thám tử không trả lời, nhưng ông biết rằng mọi thứ đang trở nên nguy hiểm hơn từng giờ. Những manh mối mà ông tìm thấy trong ngôi đền bỏ hoang chỉ là khởi đầu. Một bóng tối lớn hơn, sâu xa hơn đang chờ đợi được đưa ra ánh sáng.