Bí Mật Của Con Đường Cổ - Chương 5
Chương 5: Nạn nhân tiếp theo
Sau khi ghi chép lại những ký tự bí ẩn trên tảng đá, thám tử cùng Trần Lâm quay trở về làng. Tuy nhiên, không khí trong làng Hạ Lăng lúc này không còn yên bình như trước. Khi cả hai vừa đến gần cổng làng, họ nhìn thấy một đám đông người dân tụ tập, tiếng xì xào và lo lắng vang lên từ mọi phía.
Một người dân chạy về phía thám tử và Trần Lâm, khuôn mặt tái mét, thở hổn hển: “Có chuyện rồi, ông Trần! Lại có người mất tích trên con đường cổ đêm qua!”
Trần Lâm giật mình, quay sang nhìn thám tử. “Không thể nào… Ai lại dám đi qua con đường đó vào ban đêm chứ?” ông ta hỏi, giọng đầy lo âu.
“Đó là con trai của ông Hòa, tên Minh,” người dân trả lời, ánh mắt đượm buồn. “Thằng bé mới chỉ mười lăm tuổi. Nó nghe đồn về bóng ma trên con đường cổ và đã lén đi theo để chứng minh rằng mọi người đều sai. Nhưng sáng nay, chúng tôi không thấy nó quay lại…”
Thám tử nghe câu chuyện, cảm thấy có một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Ông hiểu rằng đây không chỉ là một sự mất tích thông thường. Nạn nhân lần này có thể đã trở thành một phần của bí ẩn chết chóc trên con đường cổ.
“Chúng ta cần đến hiện trường ngay lập tức,” thám tử nói, ánh mắt sáng lên với quyết tâm.
Khi thám tử và Trần Lâm đến con đường cổ, họ thấy cha mẹ của cậu bé Minh đang quỳ xuống trên mặt đất, nước mắt lăn dài trên gương mặt hốc hác. Những người dân làng đứng quanh đó, khuôn mặt lo lắng và đầy sợ hãi.
“Thưa ngài thám tử, xin hãy tìm giúp con tôi,” ông Hòa, cha của cậu bé, nói trong tiếng nấc. “Minh không thể nào tự dưng biến mất như thế. Chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra trên con đường này.”
Thám tử gật đầu, rồi tiến lại gần khu vực mà mọi người cho rằng cậu bé Minh đã đi qua. Ông quan sát kỹ từng dấu vết trên mặt đất, từng cành cây bị gãy, cố gắng tìm ra bất kỳ manh mối nào có thể dẫn đến cậu bé.
“Chúng ta sẽ tìm thấy cậu bé,” thám tử nói, giọng ông chắc nịch nhưng trong lòng vẫn không khỏi lo lắng.
Thám tử bắt đầu tìm kiếm dọc theo con đường cổ, đôi mắt luôn chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt nhất. Sau một lúc, ông phát hiện một dấu vết của cậu bé Minh: một chiếc khăn tay bị vướng vào bụi cây. Ông cẩn thận lấy chiếc khăn ra, nhìn quanh tìm kiếm thêm dấu hiệu.
“Chiếc khăn này thuộc về Minh,” bà Hòa xác nhận khi nhìn thấy nó. “Thằng bé chắc chắn đã đi qua đây.”
Thám tử tiếp tục tiến về phía trước, theo dấu vết cậu bé để lại. Mỗi bước đi đều khiến ông cảm thấy nặng nề, như thể có một lực vô hình đang kéo ông về phía một điều gì đó khủng khiếp.
Khi đi được một đoạn xa hơn, thám tử đột nhiên dừng lại. Trước mắt ông là một khoảng đất trống, nơi cỏ cây dường như không mọc nổi, bầu không khí trở nên tĩnh lặng một cách kỳ lạ. Ở giữa khoảng trống đó, ông nhìn thấy một vệt máu nhỏ trên mặt đất.
“Đây rồi…” thám tử lẩm bẩm, cúi xuống kiểm tra. Vết máu còn tươi, chứng tỏ rằng cậu bé Minh đã bị thương ở đây. Ông nhìn quanh, nhưng không thấy bất kỳ dấu vết nào cho thấy cậu bé đã bị kéo đi hay có ai khác ở đây.
Thám tử ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào rừng. “Có thứ gì đó đang ẩn mình ở đây, và nó không muốn chúng ta tìm thấy sự thật,” ông nói với Trần Lâm, người đã theo sát bên cạnh từ đầu.
Trần Lâm lắc đầu, khuôn mặt ông ta càng trở nên lo lắng. “Chúng ta cần phải quay lại làng và tìm thêm người hỗ trợ. Tôi không nghĩ chúng ta nên tiếp tục đi một mình như thế này, nhất là khi trời sắp tối.”
Nhưng thám tử không lùi bước. “Tôi cần tìm ra cậu bé trước khi có chuyện gì tồi tệ hơn xảy ra. Mỗi phút trôi qua, cơ hội cứu sống Minh càng giảm dần.”
Thám tử tiếp tục tiến lên, ánh mắt không ngừng quét qua mọi thứ xung quanh. Đột nhiên, ông nghe thấy một âm thanh rất nhỏ, như tiếng thở nhẹ. Ông dừng lại, tập trung lắng nghe. Âm thanh phát ra từ một bụi cây lớn gần đó.
Thám tử ra hiệu cho Trần Lâm im lặng, rồi tiến lại gần bụi cây. Khi ông vạch lá ra, trước mắt ông là cậu bé Minh, đang nằm co ro dưới gốc cây, người run rẩy và khuôn mặt lấm lem bùn đất.
“Minh! Cậu bé còn sống!” thám tử thốt lên, rồi nhanh chóng kiểm tra tình trạng của cậu bé.
Minh mở mắt, ánh nhìn đầy sợ hãi. “Cháu… cháu đã thấy nó… bóng ma…” cậu bé nói bằng giọng run rẩy.
“Bình tĩnh nào, Minh. Cháu an toàn rồi,” thám tử trấn an, rồi quay lại nhìn Trần Lâm. “Chúng ta cần đưa cậu bé về làng ngay lập tức.”
Trần Lâm gật đầu, rồi cùng thám tử giúp cậu bé đứng dậy. Nhưng trước khi họ kịp rời đi, Minh đột nhiên nắm chặt tay thám tử, ánh mắt hoảng loạn: “Cháu thấy nó… cái bóng đen… nó đang tìm ai đó… Nó sẽ không dừng lại cho đến khi tìm thấy…”
Thám tử hiểu rằng Minh đã thấy điều gì đó thật khủng khiếp trên con đường cổ. “Cháu không sao rồi, Minh. Chúng ta sẽ không để điều gì xảy ra với cháu nữa,” ông nói, rồi đưa cậu bé rời khỏi khu rừng.
Khi trở về làng, thám tử nhanh chóng đưa cậu bé Minh về với gia đình. Những người dân làng tụ tập lại, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm khi thấy cậu bé an toàn. Tuy nhiên, trong lòng thám tử, sự lo lắng không hề giảm đi.
“Ngài thấy gì ở đó?” Trần Lâm hỏi khi họ rời khỏi nhà ông Hòa.
“Minh đã thấy thứ gì đó, có thể là thứ đang ám ảnh con đường cổ này,” thám tử đáp, giọng ông trầm tư. “Chúng ta cần phải giải mã những ký tự trên tảng đá mà chúng ta tìm thấy sáng nay. Đó có thể là cách duy nhất để hóa giải lời nguyền và ngăn chặn những điều tồi tệ hơn xảy ra.”
Trần Lâm gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn không giấu được sự lo lắng. “Ngài tin rằng chúng ta có thể hóa giải lời nguyền sao? Lời nguyền đã tồn tại hàng thế kỷ, và không ai dám đối mặt với nó.”
Thám tử nhìn thẳng vào mắt Trần Lâm, đôi mắt ông sáng lên với quyết tâm. “Chúng ta phải thử. Nếu không, sẽ còn nhiều người nữa phải chịu đựng số phận giống như cậu bé Minh, hoặc tệ hơn. Tôi sẽ không dừng lại cho đến khi tìm ra sự thật.”
Và như vậy, một ngày nữa trôi qua trong cuộc điều tra đầy hiểm nguy của thám tử tại làng Hạ Lăng. Ông biết rằng lời nguyền và bóng đen bí ẩn kia sẽ không dễ dàng buông tha. Nhưng với những manh mối mới, ông tin rằng mình đã tiến gần hơn đến sự thật. Và chỉ có sự thật mới có thể mang lại sự bình yên cho ngôi làng này.