Bí Mật Của Con Đường Cổ - Chương 6
Chương 6: Bí ẩn của những bức tranh
Sau khi đưa cậu bé Minh về an toàn, thám tử quyết định tiếp tục cuộc điều tra của mình bằng cách giải mã những ký tự trên tảng đá và khám phá thêm về lời nguyền đang ám ảnh con đường cổ. Nhưng trước tiên, ông cần tìm kiếm thêm manh mối tại ngôi đền bỏ hoang, nơi mà ông tin rằng vẫn còn nhiều bí mật chưa được khám phá.
Sáng hôm sau, thám tử một lần nữa quay lại ngôi đền cổ, lần này không có Trần Lâm đi cùng. Ông muốn làm việc trong yên lặng, tránh những sự can thiệp không cần thiết. Khi bước vào đền, không gian vẫn lạnh lẽo và tĩnh mịch như lần trước, nhưng lần này, thám tử cảm thấy có điều gì đó đang chờ đợi ông.
Ông đi dọc theo hành lang chính của ngôi đền, ánh sáng từ chiếc đèn pin chiếu lên những bức tường đá rêu phong. Khi đến gần khu vực bàn thờ, thám tử đột nhiên nhận thấy một điều bất thường. Một bức tường phía sau bàn thờ dường như không hoàn toàn phẳng, mà có những vết nứt mờ nhạt, như thể có một cánh cửa bí mật nào đó ẩn giấu sau nó.
Thám tử tiến lại gần hơn, cẩn thận kiểm tra. Sau một lúc tìm kiếm, ông phát hiện ra một khe hở nhỏ mà khi chạm vào, bức tường từ từ dịch chuyển, để lộ ra một lối đi hẹp dẫn xuống bên dưới.
“Vậy là có một căn hầm bí mật,” thám tử lẩm bẩm. Ông không chút do dự, bước vào lối đi và bắt đầu di chuyển xuống dưới, nơi ánh sáng từ đèn pin chỉ đủ để soi rọi vài bước phía trước.
Lối đi dẫn thám tử xuống một căn hầm rộng lớn, nơi ánh sáng từ đèn pin phản chiếu lên những bức tường đá, để lộ một cảnh tượng bất ngờ. Khắp các bức tường là những bức tranh cổ xưa, được vẽ bằng màu sắc đã phai mờ theo thời gian. Những bức tranh này dường như miêu tả lại một câu chuyện đầy bi kịch, nhưng cũng rất sống động.
Thám tử tiến lại gần bức tranh đầu tiên. Nó mô tả một cảnh tượng yên bình trên con đường cổ, với những người dân làng đang đi lại, buôn bán. Nhưng khi di chuyển sang bức tranh thứ hai, khung cảnh bắt đầu thay đổi. Một nhóm người đeo mặt nạ, giống như những người đã xuất hiện trong cuốn nhật ký, đang tấn công một thương nhân trên con đường. Thương nhân ấy bị giết chết tàn nhẫn, máu chảy ra từ vết thương, nhuộm đỏ cả con đường.
Bức tranh thứ ba càng ghê rợn hơn, khi nó mô tả cảnh những người dân làng, có vẻ như thuộc về gia tộc quyền lực, bị ám ảnh bởi những linh hồn của các nạn nhân đã chết. Những khuôn mặt trong tranh hiện lên nỗi kinh hoàng, như thể họ đang bị truy đuổi bởi một thế lực vô hình.
“Những bức tranh này là gì?” thám tử tự hỏi. “Chúng mô tả lại những sự kiện đã xảy ra, nhưng tại sao lại được giấu kín ở đây?”
Thám tử tiếp tục di chuyển dọc theo bức tường, nơi có nhiều bức tranh khác nhau, nhưng tất cả đều mô tả một câu chuyện tương tự: sự phản bội, tội ác và sự trả thù của các linh hồn oan khuất. Bức tranh cuối cùng đặc biệt thu hút sự chú ý của thám tử. Nó mô tả cảnh một người đàn ông, có vẻ là người đứng đầu gia tộc, đang quỳ gối trước một ngôi đền, cầu xin sự tha thứ. Phía sau ông ta, những bóng đen bí ẩn đang từ từ tiến lại gần, bao quanh ông ta như một cơn ác mộng.
“Người đứng đầu gia tộc đã cầu xin sự tha thứ, nhưng không được tha,” thám tử suy đoán. **“Linh hồn của người bị giết đã nguyền rủa toàn bộ gia tộc, và lời nguyền đó tiếp tục tồn tại đến ngày hôm nay.”
Những bức tranh này không chỉ là tác phẩm nghệ thuật mà còn là lời cảnh báo, một lời nhắc nhở về tội lỗi và hậu quả mà nó mang lại. Nhưng thám tử vẫn còn một câu hỏi chưa có lời giải đáp: Ai là người đã vẽ những bức tranh này, và tại sao chúng lại được giấu kín trong căn hầm này?
Thám tử nhận ra rằng mình đã tiến gần hơn đến việc giải mã lời nguyền. Những bức tranh này chính là bằng chứng cho thấy có một sự thật bị che giấu, một sự thật đã khiến gia tộc kia phải gánh chịu hậu quả nặng nề. Ông biết rằng mình cần phải tìm ra danh tính của người đứng đầu gia tộc trong bức tranh cuối cùng, người đã cầu xin sự tha thứ. Có lẽ ông ta là người nắm giữ bí mật cuối cùng của vụ án.
Ông tiếp tục khám phá căn hầm, tìm kiếm thêm manh mối. Ở cuối căn hầm, thám tử phát hiện một chiếc rương gỗ lớn, bị khóa cẩn thận. Ông lấy từ túi ra bộ công cụ mở khóa và nhanh chóng mở chiếc rương. Bên trong, thám tử thấy những cuốn sách cổ, những bức thư và một tấm bản đồ khác, có vẻ là bản đồ chi tiết của ngôi làng và con đường cổ.
Thám tử mở từng cuốn sách, lật qua từng trang, và cuối cùng, ông tìm thấy một cuốn sổ tay ghi chép chi tiết về lịch sử của gia tộc. Trong đó có nhắc đến người đứng đầu gia tộc, một người đàn ông tên là Lê Quang, người đã chịu trách nhiệm cho cái chết của thương nhân trên con đường cổ. Cuốn sổ ghi rõ rằng Lê Quang đã nhận ra tội lỗi của mình và đã cố gắng chuộc tội bằng cách xây dựng ngôi đền này, nhưng lời nguyền đã quá mạnh mẽ, không thể hóa giải.
“Lê Quang… Chính ông ta là người đã khởi đầu tất cả,” thám tử lẩm bẩm. “Nhưng liệu có cách nào để hóa giải lời nguyền này không?”
Thám tử biết rằng ông cần phải nghiên cứu kỹ hơn về những gì Lê Quang đã làm để hiểu rõ cách giải thoát ngôi làng khỏi lời nguyền. Nhưng trước mắt, ông đã có một số manh mối quan trọng: những bức tranh, cuốn sổ tay và tấm bản đồ. Tất cả đều dẫn ông đến kết luận rằng lời nguyền có thể được hóa giải, nhưng chỉ khi sự thật về tội ác của Lê Quang được đưa ra ánh sáng và công lý được thực thi.
Với những manh mối này trong tay, thám tử quyết định quay trở về làng. Ông biết rằng hành trình còn dài và nguy hiểm, nhưng ông không thể từ bỏ. Con đường cổ và lời nguyền của nó đang chờ đợi sự phơi bày của sự thật, và ông sẽ không dừng lại cho đến khi tìm ra cách đưa lại sự bình yên cho ngôi làng Hạ Lăng.
“Chúng ta phải đối mặt với quá khứ để cứu lấy tương lai,” thám tử tự nhủ, ánh mắt ông nhìn chằm chằm vào bức tranh cuối cùng trước khi rời khỏi căn hầm. “Và tôi sẽ là người đưa sự thật ra ánh sáng.”
Với quyết tâm mới, thám tử rời khỏi ngôi đền, mang theo mình những bí mật mà ông đã khám phá. Những gì ông tìm thấy sẽ là chìa khóa để giải quyết lời nguyền và đưa lại công lý cho những người đã chết oan trên con đường cổ.