Bí Mật Của Con Đường Cổ - Chương 8
Chương 8: Kẻ đứng sau tấm màn
Sáng hôm sau, bầu không khí trong làng Hạ Lăng trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Tin tức về việc thám tử bắt được kẻ giả mạo bóng ma đã lan truyền nhanh chóng, khiến người dân xôn xao. Họ tập trung lại ở trung tâm làng, nơi thám tử dự định đối mặt với Lê Tấn, người mà thám tử tin rằng chính là kẻ đứng sau tất cả những bí ẩn và nỗi kinh hoàng bao trùm con đường cổ.
Thám tử đứng trước đám đông, ánh mắt ông quét qua những gương mặt lo lắng và tò mò của dân làng. Bên cạnh ông là Trần Lâm, và phía sau là người đàn ông bị bắt đêm qua, tay bị trói chặt. Người đàn ông cúi đầu, không dám nhìn ai, rõ ràng là sợ hãi trước những gì sắp xảy ra.
“Hôm nay, tôi sẽ đưa ra ánh sáng sự thật về những gì đã xảy ra trên con đường cổ này,” thám tử nói, giọng ông trầm vang nhưng đầy quyền lực. **“Người dân trong làng đã phải sống trong sợ hãi quá lâu, và tôi tin rằng đã đến lúc mọi chuyện phải được giải quyết.”
Đám đông im lặng lắng nghe, sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt họ. Thám tử ra hiệu cho Trần Lâm, và ông ta nhanh chóng rời khỏi đám đông để tìm Lê Tấn. Lê Tấn, với tư cách là người có quyền lực nhất trong làng, không thể trốn tránh cuộc đối chất này.
Một lúc sau, Trần Lâm quay trở lại với Lê Tấn đi theo sau. Lê Tấn là một người đàn ông trung niên, gương mặt sắc sảo và ánh mắt lạnh lùng. Ông ta bước vào giữa đám đông với dáng vẻ tự tin, nhưng thám tử có thể nhận ra một sự căng thẳng ẩn sau vẻ ngoài đó.
“Ngài thám tử, nghe nói ngài muốn gặp tôi?” Lê Tấn hỏi, giọng ông ta vang lên với sự kiêu ngạo.
“Đúng vậy, ông Lê Tấn,” thám tử đáp, ánh mắt không rời khỏi người đàn ông trước mặt. **“Tôi muốn hỏi ông về những chuyện đã xảy ra trên con đường cổ này. Và tôi nghĩ rằng ông biết rõ hơn ai hết về tội ác đã diễn ra ở đây.”
Lê Tấn nheo mắt, ánh nhìn trở nên sắc bén hơn. **“Ngài đang ám chỉ điều gì? Tôi không biết ngài đang nói về chuyện gì.”
“Tôi đang nói về tội ác mà tổ tiên ông đã gây ra,” thám tử nói, giọng ông dứt khoát. “Và cả việc ông đã dùng người này,” ông chỉ vào người đàn ông bị bắt, **“để giả làm bóng ma, dọa nạt dân làng, che giấu sự thật.”
Lê Tấn nhìn người đàn ông bị bắt, ánh mắt ông ta lóe lên một tia nhìn đầy căm ghét. “Người này chỉ là một kẻ thấp hèn, không đáng để tôi quan tâm. Nếu hắn đã nhận tội, thì hãy trừng phạt hắn theo luật lệ của làng.”
“Ông không thể trốn tránh trách nhiệm như vậy, Lê Tấn,” thám tử nói, giọng ông lạnh lùng. **“Tôi đã tìm thấy bằng chứng về sự liên quan của ông. Những bức tranh trong căn hầm bí mật tại ngôi đền cổ đã vạch trần tội ác của gia tộc ông. Ông biết rõ rằng tổ tiên ông, Lê Quang, chính là kẻ đã sát hại thương nhân trên con đường cổ, và lời nguyền đã ám lên gia tộc ông từ đó.”
Cả đám đông sững sờ trước những lời thám tử nói, họ nhìn Lê Tấn với ánh mắt kinh hoàng. Lê Tấn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng thám tử có thể thấy bàn tay ông ta đang siết chặt, cố kìm nén cơn giận.
“Đó chỉ là những câu chuyện hoang đường,” Lê Tấn nói, giọng ông ta cố giữ bình tĩnh. **“Ngài thám tử, tôi không hiểu tại sao ngài lại tin vào những điều vô lý như vậy. Nếu ngài muốn hạ nhục tôi trước dân làng, thì ngài đã nhầm.”
Thám tử bước tới gần hơn, đôi mắt ông nhìn thẳng vào Lê Tấn. **“Không, đây không phải là câu chuyện hoang đường. Đây là sự thật mà ông đã cố gắng che giấu suốt bao năm. Ông đã sử dụng lời nguyền và nỗi sợ hãi để thao túng dân làng, để bảo vệ danh tiếng và quyền lực của mình. Nhưng hôm nay, sự thật sẽ được phơi bày.”
Trần Lâm, lúc này đã không thể kìm nén, bước lên và đối mặt với Lê Tấn. **“Lê Tấn, tôi đã phục vụ gia đình ông nhiều năm qua, nhưng tôi không ngờ ông lại là kẻ đứng sau tất cả những chuyện này. Ông đã đẩy dân làng vào sự khủng hoảng, chỉ để che giấu tội ác của tổ tiên mình.”
Lê Tấn quay sang Trần Lâm, ánh mắt đầy căm phẫn. **“Ông không hiểu gì cả, Trần Lâm. Gia tộc tôi đã phải chịu đựng quá nhiều vì cái gọi là lời nguyền đó. Nếu sự thật bị lộ ra, chúng ta sẽ mất tất cả. Tôi làm tất cả những điều này là để bảo vệ danh dự của gia tộc, bảo vệ tương lai của chính ông và mọi người.”
“Nhưng danh dự mà ông bảo vệ là dựa trên dối trá và tội ác,” thám tử nói, giọng ông cứng rắn. **“Ông nghĩ rằng bằng cách che giấu sự thật, ông có thể tránh được hậu quả sao? Không, ông chỉ khiến mọi thứ tồi tệ hơn. Lời nguyền sẽ tiếp tục ám ảnh gia tộc ông và cả ngôi làng này, cho đến khi công lý được thực thi.”
Lê Tấn im lặng, vẻ mặt ông ta lạnh lùng nhưng đầy mâu thuẫn. Cuối cùng, ông ta thở dài và cúi đầu, như thể đã chịu thua trước sức nặng của sự thật. **“Ngài nói đúng. Tội ác của tổ tiên tôi đã ám ảnh gia tộc suốt bao đời, và tôi đã cố gắng che giấu điều đó, hy vọng rằng nó sẽ biến mất. Nhưng có lẽ đã đến lúc tôi phải đối mặt với sự thật.”
Thám tử gật đầu, rồi quay sang người dân làng. **“Lời nguyền này chỉ có thể được hóa giải khi tất cả chúng ta cùng đối mặt với quá khứ. Tội ác của Lê Quang phải được đưa ra ánh sáng, và công lý phải được thực thi. Chỉ khi đó, ngôi làng này mới có thể được giải thoát.”
Người dân lắng nghe, nhiều người trong số họ rơi nước mắt, nhận ra rằng sự thật đã bị che giấu quá lâu. Họ đồng lòng đứng về phía thám tử, yêu cầu Lê Tấn phải chịu trách nhiệm cho những gì ông ta đã làm.
“Chúng ta sẽ tổ chức một buổi lễ để tạ lỗi với linh hồn của người thương nhân bị giết hại,” thám tử tiếp tục. **“Và tôi sẽ đích thân điều tra lại vụ án này, để đảm bảo rằng công lý được thực thi.”
Lê Tấn cuối cùng cũng gật đầu, đôi mắt ông ta đượm buồn. **“Tôi sẽ hợp tác với ngài, thám tử. Đã đến lúc gia tộc tôi phải chuộc lỗi.”
Và như vậy, một chương mới đã mở ra trong cuộc điều tra của thám tử. Sự thật về tội ác của gia tộc Lê Tấn đã được phơi bày, nhưng vẫn còn nhiều điều chưa được giải quyết. Lời nguyền trên con đường cổ vẫn còn đó, và thám tử biết rằng hành trình của ông còn chưa kết thúc.
Trong lòng thám tử, một niềm tin mãnh liệt trỗi dậy rằng, dù khó khăn đến đâu, ông cũng sẽ mang lại công lý cho những người đã bị hại, và giải thoát ngôi làng Hạ Lăng khỏi lời nguyền đen tối.