Bí Mật Của Con Đường Cổ - Chương 9
Chương 9: Lật lại vụ án
Với sự hợp tác miễn cưỡng của Lê Tấn, thám tử bắt tay vào việc lật lại vụ án từ nhiều thế kỷ trước, vụ giết hại thương nhân trên con đường cổ, mà tổ tiên của Lê Tấn đã gây ra. Cuộc điều tra lần này không chỉ là để tìm ra kẻ thủ ác trong quá khứ, mà còn là để hóa giải lời nguyền đang đè nặng lên ngôi làng Hạ Lăng.
Thám tử quyết định bắt đầu từ những manh mối đã thu thập được trong ngôi đền cổ và căn hầm bí mật. Cuốn sổ ghi chép của Lê Quang là một kho tàng thông tin, nhưng những trang giấy đã cũ và bị mờ chữ khiến việc đọc hiểu trở nên khó khăn. Thám tử ngồi trong phòng, dưới ánh đèn dầu leo lét, cố gắng giải mã từng dòng chữ, từng câu chữ để tìm ra manh mối.
“Lê Quang đã cố gắng chuộc tội bằng cách xây dựng ngôi đền, nhưng có vẻ ông ta đã không thể thoát khỏi lời nguyền,” thám tử lẩm bẩm khi đọc qua những trang nhật ký. **“Nhưng có điều gì đó mà ông ta không thể tiết lộ… điều gì đã khiến ông ta phải giấu kín bí mật này?”
Thám tử tiếp tục tìm kiếm, và cuối cùng, ông tìm thấy một trang giấy bị gấp lại ở cuối cuốn sổ, có lẽ là phần quan trọng nhất. Khi mở trang giấy đó ra, ông thấy một bản đồ nhỏ vẽ tay, mô tả chi tiết vị trí của một hầm mộ bí mật nằm dưới ngôi đền, nơi mà Lê Quang đã chôn cất những vật chứng quan trọng liên quan đến vụ án.
Sáng hôm sau, thám tử cùng Trần Lâm và một số người dân trong làng quay lại ngôi đền cổ. Họ mang theo xẻng và các dụng cụ khai quật, chuẩn bị cho một cuộc tìm kiếm lớn. Lê Tấn cũng có mặt, nhưng ông ta không giấu nổi vẻ lo lắng khi biết rằng bí mật gia tộc mình sắp bị phơi bày hoàn toàn.
“Ngài có chắc rằng chúng ta sẽ tìm thấy hầm mộ này chứ?” Trần Lâm hỏi khi họ bước vào trong đền.
“Bản đồ đã chỉ rõ vị trí,” thám tử đáp lại, mắt ông chăm chú vào bản đồ cầm trên tay. **“Nếu chúng ta tìm thấy hầm mộ, tôi tin rằng sẽ có những bằng chứng không thể chối cãi về tội ác của Lê Quang.”
Họ bắt đầu đào bới tại vị trí được đánh dấu trên bản đồ. Đất đá dưới nền ngôi đền cứng rắn và khó đào, nhưng thám tử không bỏ cuộc. Mỗi nhát xẻng đều mang theo hy vọng về việc tìm ra sự thật bị chôn vùi suốt hàng thế kỷ.
Sau vài giờ làm việc cật lực, tiếng xẻng đụng vào một vật cứng vang lên. Cả nhóm dừng lại, cảm giác hồi hộp trỗi dậy. Thám tử ra hiệu cho mọi người tiếp tục, và không lâu sau, một chiếc nắp hầm bằng đá lớn dần hiện ra dưới lớp đất.
Họ cẩn thận nâng nắp hầm lên, để lộ một lối đi nhỏ dẫn xuống dưới. Bên dưới là một căn phòng nhỏ, được xây dựng cẩn thận với những bức tường đá chắc chắn. Ánh sáng từ ngọn đuốc chiếu rọi căn phòng, và mọi người nhìn thấy những vật dụng cũ kỹ: hộp gỗ, cuốn sách, và một số món đồ cá nhân được bảo quản tốt.
Thám tử bước xuống căn phòng, cẩn thận mở từng chiếc hộp. Bên trong một chiếc hộp lớn nhất, ông tìm thấy một bức thư tay, được viết bởi chính Lê Quang. Bức thư có lẽ là lời thú tội cuối cùng của ông, giải thích toàn bộ sự việc.
“Tôi, Lê Quang, viết những dòng này trong sự hối hận và sợ hãi về những gì tôi đã gây ra. Nhiều năm trước, tôi đã tham lam và giết hại một thương nhân vô tội trên con đường cổ để chiếm đoạt tài sản của ông ấy. Tuy nhiên, tôi không ngờ rằng hành động đó đã dẫn đến sự nguyền rủa của cả gia tộc tôi. Những linh hồn oan khuất không bao giờ siêu thoát, và chúng ám ảnh tôi mỗi đêm, khiến tôi không thể nào yên giấc. Tôi đã cố gắng chuộc tội bằng cách xây dựng ngôi đền này, hy vọng rằng các vị thần sẽ tha thứ, nhưng dường như mọi nỗ lực của tôi đều vô ích…”
Bức thư dừng lại ở đó, nhưng nó đã nói lên tất cả. Tội ác của Lê Quang đã bị phơi bày hoàn toàn. Ông ta đã cố gắng che giấu sự thật, nhưng cuối cùng, sự thật vẫn phải được đưa ra ánh sáng.
Thám tử cầm bức thư lên, ánh mắt ông tràn đầy quyết tâm. “Đây là bằng chứng chúng ta cần,” ông nói với mọi người xung quanh. **“Tội ác của Lê Quang đã được thú nhận trong chính bức thư này. Giờ đây, chúng ta phải đối mặt với sự thật và làm mọi thứ để hóa giải lời nguyền.”
Trần Lâm cúi đầu, như thể đang nặng nề với những gì vừa được phát hiện. **“Lê Tấn, ngài đã nghe thấy rồi. Đây là sự thật mà gia tộc ngài đã che giấu suốt bao nhiêu năm. Giờ đây, ngài phải chịu trách nhiệm cho những gì đã xảy ra.”
Lê Tấn im lặng một lúc lâu, gương mặt ông ta tái nhợt và căng thẳng. Cuối cùng, ông ta gật đầu. **“Tôi biết… Tôi sẽ chịu trách nhiệm. Gia tộc tôi đã gây ra quá nhiều đau khổ cho ngôi làng này. Nếu đây là cách để hóa giải lời nguyền, tôi sẽ làm theo.”
Với bức thư trong tay, thám tử dẫn đầu một buổi lễ tạ lỗi trước ngôi đền cổ, nơi mọi người cầu xin sự tha thứ cho tội lỗi của Lê Quang. Lê Tấn, với tư cách là người đứng đầu gia tộc, cũng quỳ xuống trước bàn thờ, cầu nguyện cho sự yên bình trở lại với ngôi làng Hạ Lăng.
Buổi lễ kéo dài đến tận đêm khuya, khi những ngọn đuốc đã tắt và không gian trở nên tĩnh lặng. Bầu không khí dường như đã thay đổi, nhẹ nhàng hơn, như thể những linh hồn oan khuất cuối cùng cũng đã được giải thoát.
Khi buổi lễ kết thúc, thám tử đứng lặng lẽ trước ngôi đền, mắt nhìn lên bầu trời đêm. Ông biết rằng công lý đã được thực thi, nhưng ông cũng cảm nhận được một sự mất mát, như thể một phần của quá khứ đã rời xa mãi mãi.
Trần Lâm bước đến bên cạnh thám tử, giọng ông trầm ngâm. **“Ngài đã mang lại sự bình yên cho ngôi làng này. Nhưng tôi không thể không tự hỏi, liệu có khi nào chúng ta sẽ phải đối mặt với những hậu quả khác từ quá khứ mà chúng ta chưa biết đến?”
Thám tử mỉm cười nhẹ, nhưng không trả lời. Ông biết rằng cuộc hành trình của mình chưa kết thúc. Nhưng ít nhất, ngôi làng Hạ Lăng đã được giải thoát khỏi lời nguyền ám ảnh suốt bao nhiêu năm.
“Chúng ta đã làm được điều cần làm,” thám tử nói, đôi mắt ông ánh lên vẻ hài lòng. **“Và đó là điều quan trọng nhất.”
Với sự thật đã được phơi bày, và công lý đã được thực thi, thám tử biết rằng ngôi làng Hạ Lăng cuối cùng cũng đã có thể tìm lại được sự bình yên.