Bí Mật Của Đạo Quán - Chương 1
Chương 1: Lời mời từ quá khứ
Trong căn phòng nhỏ, Lâm Thanh đang chăm chú lật giở những trang sách cũ. Ánh đèn vàng ấm áp từ chiếc đèn bàn hắt lên khuôn mặt điển trai nhưng đầy trầm tư của anh. Là một thám tử tư nổi tiếng với khả năng giải quyết những vụ án khó nhằn nhất, Lâm Thanh luôn tìm kiếm những câu chuyện ly kỳ để thử thách trí tuệ của mình. Nhưng đêm nay, anh lại cảm thấy tâm trạng bất an, như thể có điều gì đó sắp xảy ra.
Bỗng nhiên, tiếng chuông cửa vang lên, phá tan sự yên tĩnh của đêm khuya. Lâm Thanh ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã gần nửa đêm. Ai lại có thể ghé thăm vào giờ này?
Anh đứng dậy, bước nhanh ra cửa. Khi mở cửa, trước mặt anh là một người đàn ông lạ mặt, toàn thân khoác áo choàng đen, gương mặt khuất sau chiếc mũ rộng vành. Người đàn ông không nói một lời, chỉ lặng lẽ đưa cho Lâm Thanh một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, rồi biến mất vào bóng tối trước khi anh kịp hỏi thêm điều gì.
Lâm Thanh nhìn theo bóng người đàn ông khuất dạng, lòng đầy nghi hoặc. Anh đưa tay đóng cửa, rồi quay trở vào phòng, đặt chiếc hộp lên bàn. Chiếc hộp gỗ có màu sậm, đã cũ kỹ theo thời gian, nhưng lại được chạm khắc tinh xảo với những họa tiết cổ xưa. Trên nắp hộp có khắc những ký tự mà Lâm Thanh nhận ra là chữ Hán cổ, điều này càng làm tăng thêm sự tò mò trong anh.
Anh mở nắp hộp, bên trong là một bức thư màu nâu đã ngả vàng theo thời gian. Cầm bức thư lên, Lâm Thanh cảm nhận được sự mềm mại của tờ giấy lụa cổ, một cảm giác kỳ lạ như thời gian đang trôi ngược về quá khứ.
Bức thư được viết bằng nét chữ đẹp, mảnh mai nhưng đầy uy nghi:
“Thám tử Lâm Thanh kính mến,
Người nhận được bức thư này chắc hẳn đã sẵn sàng đối mặt với những bí mật đen tối nhất. Ta là một người bạn từ thời quá khứ xa xôi, nơi mà những cái chết bí ẩn tại Đạo quán Thiên Sơn đang làm kinh hãi cả vùng. Ngươi được mời đến để giúp ta giải quyết những bí ẩn đằng sau những vụ án này. Thời gian đang đợi ngươi, chỉ cần ngươi đồng ý, ngươi sẽ được dẫn lối quay về triều Tống.
Ký tên,
Một người bạn trong quá khứ.”
Lâm Thanh đọc đi đọc lại bức thư, trong lòng tràn đầy nghi ngờ. “Làm sao có thể?” – Anh tự nhủ. “Một bức thư từ quá khứ? Triều Tống ư?” Nhưng bản năng của một thám tử khiến anh không thể bỏ qua điều gì, đặc biệt khi có liên quan đến những bí ẩn chưa được giải đáp.
Anh nhìn lại chiếc hộp, trong đáy hộp có một viên ngọc nhỏ phát sáng mờ ảo. Lâm Thanh cảm nhận được một lực hút kỳ lạ từ viên ngọc, như thể nó đang gọi anh. Một phần trong anh cảm thấy sợ hãi, nhưng phần khác lại bị hấp dẫn bởi sự bí ẩn này. Anh không thể cưỡng lại.
“Được thôi, nếu đó là định mệnh,” Lâm Thanh nói nhỏ với chính mình.
Anh cầm viên ngọc trong tay, và ngay khi ngón tay anh chạm vào bề mặt mịn màng của nó, căn phòng bỗng tối sầm lại. Mọi vật xung quanh Lâm Thanh như đang xoay tròn, không gian trở nên méo mó. Anh cảm thấy mình như bị cuốn vào một cơn lốc vô hình. Tiếng gió rít lên, cùng với những âm thanh kỳ lạ từ quá khứ vọng về. Mọi thứ xung quanh anh dần biến mất, chỉ còn lại màu đen tĩnh mịch.
Lâm Thanh không biết mình đã trải qua bao lâu trong không gian đó, cho đến khi mọi thứ đột ngột dừng lại. Khi mở mắt ra, anh thấy mình đang đứng giữa một khung cảnh hoàn toàn khác lạ. Những ngọn núi xanh biếc bao quanh, những ngôi nhà mái ngói đỏ nổi bật giữa cảnh vật thanh bình. Trước mặt anh là một con đường nhỏ dẫn đến một ngôi đạo quán cổ kính nằm lưng chừng núi.
“Đây là… triều Tống?” – Lâm Thanh thì thầm, không thể tin vào mắt mình.
Tiếng bước chân khẽ vang lên sau lưng khiến Lâm Thanh giật mình quay lại. Một người đàn ông mặc y phục cổ truyền Trung Hoa, có vẻ là một quan viên, đứng đó với nụ cười nhẹ.
“Thám tử Lâm Thanh, ngài đã đến,” người đàn ông nói bằng giọng điềm đạm. “Ta đã đợi ngài từ lâu.”
Lâm Thanh bước tới, ánh mắt đầy nghi hoặc nhưng cũng không kém phần kiên quyết. “Ông là ai? Và tại sao tôi lại ở đây?” anh hỏi.
Người đàn ông khẽ cúi đầu: “Ta là Ngô Quan, người được giao nhiệm vụ hướng dẫn ngài trong chuyến điều tra này. Đạo quán Thiên Sơn đang cần sự giúp đỡ của ngài. Có những điều mà ngài sẽ không thể tưởng tượng nổi, nhưng tất cả sẽ sáng tỏ khi ngài tiến vào.”
Lâm Thanh nhìn sâu vào mắt Ngô Quan, cố gắng tìm kiếm câu trả lời trong đôi mắt trầm mặc ấy, nhưng tất cả những gì anh thấy chỉ là một bí ẩn chưa được khám phá. Nhưng bây giờ, anh đã không còn đường lui.
“Được, tôi sẽ điều tra,” Lâm Thanh nói với sự quyết tâm. “Dẫn tôi đến Đạo quán Thiên Sơn.”
Ngô Quan gật đầu, dẫn đường cho Lâm Thanh tiến về phía ngôi đạo quán cổ xưa, nơi mà những bí mật đen tối đang chờ đợi anh.
Chuyến hành trình kỳ lạ của Lâm Thanh bắt đầu như thế, một cuộc hành trình đưa anh vượt qua cả thời gian và không gian, để đối mặt với những bí ẩn chưa từng có trong lịch sử.