Bí Mật Của Đạo Quán - Chương 2
Chương 2: Đạo quán Thiên Sơn
Lâm Thanh bước theo Ngô Quan trên con đường núi quanh co, gió thổi mang theo mùi hương của cây cỏ và tiếng suối róc rách từ xa. Đôi mắt của anh chăm chú quan sát mọi thứ xung quanh, cố gắng ghi nhớ từng chi tiết nhỏ. Anh biết rằng mỗi manh mối, dù nhỏ nhất, đều có thể giúp anh giải quyết vụ án bí ẩn đang chờ đợi phía trước.
“Đạo quán Thiên Sơn nằm ở đây từ thời nào?” Lâm Thanh hỏi, cố gắng bắt chuyện với Ngô Quan để hiểu thêm về nơi này.
“Đạo quán Thiên Sơn đã tồn tại từ thời nhà Đường,” Ngô Quan đáp, giọng điềm tĩnh. “Nó nổi tiếng khắp triều đình và dân gian với những bài thuốc tiên diệu và môn võ công bí truyền. Tuy nhiên, gần đây, có nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra, khiến lòng dân xôn xao. Một số đệ tử ưu tú của đạo quán đã chết một cách bí ẩn.”
Lâm Thanh khẽ gật đầu, tự hỏi liệu những cái chết này có liên quan đến truyền thuyết về bảo vật thần bí mà anh đã nghe đồn đại.
“Vậy còn trưởng môn của đạo quán thì sao? Ông ấy có biết gì về những vụ việc này không?” Lâm Thanh hỏi tiếp.
Ngô Quan im lặng trong giây lát trước khi trả lời: “Trưởng môn Hạ Thần là một người khôn ngoan và từng trải, nhưng ông ấy cũng tỏ ra rất kín tiếng về những chuyện xảy ra trong đạo quán. Có lẽ ngài sẽ phải tự tìm ra sự thật.”
Cuộc trò chuyện kết thúc khi hai người đến gần cổng chính của Đạo quán Thiên Sơn. Trước mắt Lâm Thanh là một kiến trúc nguy nga, mái ngói đỏ, những bức tường cổ kính được bao quanh bởi cây cối xanh mát. Hai bên cổng chính là hai tượng đá thần hộ mệnh, gương mặt uy nghiêm và ánh mắt sắc bén, như đang quan sát mọi người đến gần.
“Xin mời thám tử,” Ngô Quan nói, dẫn Lâm Thanh qua cổng vào bên trong.
Khi bước qua cổng, Lâm Thanh cảm nhận được không khí nơi đây nặng nề và lạnh lẽo hơn bên ngoài. Sân đạo quán rộng lớn, với nhiều gian nhà cổ nối tiếp nhau, tạo nên một khung cảnh vừa trang nghiêm, vừa huyền bí. Nhưng điều thu hút sự chú ý của anh nhất chính là một nhóm người đang đứng tụ tập ở giữa sân, bàn tán xôn xao.
“Đó là các đệ tử của đạo quán,” Ngô Quan giải thích. “Có vẻ như họ đang bàn về cái chết của một đồ đệ xảy ra vào đêm qua.”
Lâm Thanh lập tức cảm thấy sự nghiêm trọng của tình hình. Anh tiến lại gần nhóm người, và ngay lập tức, những ánh mắt tò mò và sợ hãi đổ dồn về phía anh.
“Xin lỗi, các vị có thể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?” Lâm Thanh hỏi, giọng điệu lịch sự nhưng không kém phần uy nghiêm.
Một trong những đệ tử, một chàng trai trẻ có khuôn mặt hốc hác và ánh mắt hoảng sợ, bước lên trả lời: “Đêm qua, một trong những huynh đệ của chúng tôi, Từ Minh, đã chết trong lúc luyện tập tại sân sau. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng khi chúng tôi phát hiện ra, thì huynh ấy đã không còn sống nữa.”
Lâm Thanh cau mày: “Có ai chứng kiến vụ việc không? Có gì khác thường trước khi Từ Minh chết không?”
Chàng trai lắc đầu: “Không có ai cả. Tất cả chúng tôi đều ở trong phòng của mình. Chỉ đến khi nghe thấy tiếng hét, chúng tôi mới chạy ra và thấy huynh ấy nằm bất động trên đất.”
“Tiếng hét?” Lâm Thanh lập tức chú ý. “Tiếng hét đó đến từ đâu? Có ai nghe thấy rõ không?”
Một đệ tử khác, một cô gái với đôi mắt to tròn đầy lo lắng, trả lời: “Chúng tôi không rõ, nhưng có vẻ như tiếng hét vang lên từ phía khu mật thất sau đạo quán. Nhưng khu vực đó thường bị cấm không ai được lại gần, chỉ có các bậc cao nhân mới được phép vào.”
Lâm Thanh nhíu mày, trong lòng anh dấy lên nhiều nghi vấn. “Mật thất sao? Ai là người cuối cùng thấy Từ Minh còn sống?”
Một đệ tử khác, có vẻ lớn tuổi hơn, bước lên và nói: “Trước khi đi luyện tập, Từ Minh có nói với tôi rằng huynh ấy nhận được lệnh của trưởng môn để kiểm tra khu vực gần mật thất. Nhưng khi huynh ấy rời đi, tôi không hề thấy có ai đi cùng.”
Lâm Thanh cảm thấy có gì đó không ổn. Anh cảm nhận được sự sợ hãi bao trùm trong mắt các đệ tử. Một nơi từng được xem là thiêng liêng, giờ đây đã trở thành nơi ám ảnh với những cái chết không rõ nguyên nhân.
“Ngô Quan, ông có thể dẫn tôi đến gặp trưởng môn được không?” Lâm Thanh hỏi, quyết định phải tìm hiểu ngay từ nguồn cội.
Ngô Quan gật đầu, rồi ra hiệu cho Lâm Thanh đi theo. Hai người tiến về phía gian nhà chính của đạo quán. Con đường dẫn đến đó trải dài qua những dãy cột tráng lệ, được trang trí bởi các họa tiết tinh xảo. Không gian xung quanh trở nên yên tĩnh lạ thường, chỉ còn tiếng bước chân của họ vang lên.
Họ dừng lại trước cửa một căn phòng lớn, nơi trưởng môn Hạ Thần đang ngồi thiền định. Ngô Quan khẽ gõ cửa và cất tiếng: “Trưởng môn, thám tử Lâm Thanh đã đến.”
Cánh cửa mở ra, và Lâm Thanh bước vào trong. Trưởng môn Hạ Thần, một người đàn ông trung niên với mái tóc bạc trắng và đôi mắt sâu thẳm, ngồi giữa phòng trên một tấm đệm. Ánh mắt ông sắc lạnh nhưng không hề mất đi sự bình thản.
“Thám tử Lâm Thanh, ta đã nghe nói về ngươi,” Hạ Thần nói, giọng trầm ấm nhưng đầy uy quyền. “Ngươi đến đây để giúp chúng ta điều tra những cái chết bí ẩn, đúng không?”
Lâm Thanh cúi đầu chào và đáp: “Đúng vậy, trưởng môn. Tôi muốn biết thêm về những gì đã xảy ra, và tại sao những đồ đệ ưu tú lại chết một cách kỳ lạ như vậy.”
Hạ Thần im lặng trong giây lát, như thể đang cân nhắc điều gì đó. Rồi ông thở dài: “Có những điều không dễ dàng để giải thích. Đạo quán Thiên Sơn đã tồn tại qua nhiều thế hệ, và với nó, là những bí mật đen tối được giữ kín. Nhưng giờ đây, có vẻ như những bí mật đó đang dần bị lộ ra, và chúng ta đang phải đối mặt với hậu quả.”
Lâm Thanh chăm chú lắng nghe, nhận thấy rằng câu chuyện này phức tạp hơn nhiều so với những gì anh tưởng tượng. “Trưởng môn, tôi cần biết về khu mật thất và mối liên hệ của nó với những cái chết này. Ông có thể nói cho tôi biết không?”
Hạ Thần nhìn thẳng vào mắt Lâm Thanh, ánh mắt ông lóe lên sự cảnh báo: “Ngươi phải chuẩn bị tinh thần để đối mặt với những gì ngươi sẽ khám phá. Không phải tất cả sự thật đều dễ chấp nhận.”
Lâm Thanh cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Nhưng anh biết, một khi đã bắt đầu, anh không thể lùi bước. “Tôi sẵn sàng,” anh khẳng định, ánh mắt kiên định.
“Rất tốt,” Hạ Thần nói, rồi đứng dậy. “Hãy theo ta, thám tử. Chúng ta sẽ đi đến khu mật thất.”
Lâm Thanh bước theo trưởng môn, lòng đầy quyết tâm và tò mò. Càng tiến gần đến sự thật, anh càng cảm thấy bí ẩn đằng sau Đạo quán Thiên Sơn ngày càng sâu sắc và đáng sợ hơn. Một câu chuyện kỳ lạ đang dần hé mở, và anh biết rằng mình đang đứng trước ngưỡng cửa của một bí mật có thể thay đổi tất cả.