Bí Mật Của Hầm Rượu - Chương 1
Chương 1: Lời mời bí ẩn
Ánh chiều tà đỏ rực phủ lên những ngọn cây bên ngoài, khi thám tử bước chân vào đại sảnh rộng lớn của gia tộc Trần. Các bức tranh lộng lẫy trên tường cùng với các tác phẩm điêu khắc tinh xảo khiến ngôi nhà trông như một cung điện thu nhỏ. Thám tử dừng lại một chút, hít một hơi thật sâu trước khi bước tiếp.
“Ngài đây rồi,” một giọng nói trầm trầm vang lên từ phía bên kia sảnh. Một người đàn ông trung niên với bộ râu dày, mặc áo gấm sang trọng, đang chờ đợi. “Tôi là Quản gia Lưu, người quản lý gia tộc Trần. Ngài đã được mời đến để điều tra về cái chết của Lão gia chúng tôi.”
Thám tử gật đầu, cẩn thận đánh giá người quản gia. “Tôi đã nghe về vụ án này. Nhưng trước hết, tôi cần biết thêm chi tiết. Ai đã phát hiện ra thi thể và vào thời điểm nào?”
Quản gia Lưu dẫn thám tử đến một phòng khách nhỏ, nơi có sẵn trà nóng và bánh ngọt. Ông ngồi xuống, ra hiệu mời thám tử ngồi đối diện.
“Thi thể của Lão gia Trần được phát hiện bởi một trong những người hầu vào sáng sớm hôm qua. Cô ấy tên là Tiểu Lan. Khi bước vào hầm rượu để kiểm tra như thường lệ, cô ấy đã thấy Lão gia nằm bất động trên sàn, khuôn mặt ông… vẫn còn thể hiện rõ sự sợ hãi tột độ.”
Thám tử lặng lẽ nhấp một ngụm trà, mắt không rời khỏi Quản gia Lưu. “Vết cắt sâu trên cổ có phải là nguyên nhân dẫn đến cái chết không?”
“Vâng,” Quản gia Lưu trả lời, ánh mắt đượm buồn. “Nhưng điều kỳ lạ là không có dấu hiệu của sự chống cự, không ai nghe thấy tiếng động gì từ hầm rượu vào đêm đó. Cửa hầm được khóa từ bên ngoài, chỉ có một chìa khóa duy nhất, mà Lão gia luôn giữ bên mình.”
“Vậy thì làm thế nào mà ai đó có thể ra vào hầm rượu mà không để lại dấu vết?” thám tử tự hỏi, lông mày nhíu lại.
“Chính vì vậy mà gia đình đã phải nhờ đến ngài,” Quản gia Lưu nói, giọng nghiêm trọng. “Không ai trong chúng tôi có thể tìm ra lời giải thích cho vụ việc này. Lão gia Trần là một người cẩn thận, ông không bao giờ để bất cứ ai vào hầm rượu trừ khi có sự cho phép của mình.”
Ngay khi thám tử định hỏi thêm thì cửa phòng khách bật mở. Một người phụ nữ thanh lịch, mặc y phục lộng lẫy, bước vào. Bà ta có vẻ đã lớn tuổi, nhưng nét đẹp quý phái vẫn còn hiện rõ trên khuôn mặt.
“Ngài chính là thám tử mà chúng tôi đã mời đến,” bà ta nói, giọng nói sắc sảo. “Tôi là Trần phu nhân, vợ của Lão gia.”
Thám tử đứng dậy cúi chào, “Thưa phu nhân, tôi rất tiếc khi phải nghe về sự mất mát này. Tôi sẽ làm hết sức mình để tìm ra sự thật.”
Trần phu nhân ngồi xuống đối diện thám tử, đôi mắt bà ánh lên sự nghi ngờ. “Tôi muốn biết, thám tử, ngài có thể tìm ra hung thủ trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn không? Lão gia Trần không phải là người dễ dàng bị đe dọa, nhưng cái chết của ông ấy đã khiến cả nhà chúng tôi sống trong lo sợ.”
Thám tử không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ quan sát Trần phu nhân. “Phu nhân, có ai trong nhà đã gây ra mối hận thù lớn đến mức muốn giết chết Lão gia không?”
Trần phu nhân im lặng một lúc, rồi nói, “Lão gia là một người đàn ông mạnh mẽ, có nhiều kẻ thù trong kinh doanh, nhưng họ không bao giờ dám đến gần nhà chúng tôi. Trong gia đình, không ai có lý do gì để làm điều đó… ít nhất là tôi nghĩ vậy.”
“Có ai khác ra vào hầm rượu mà không bị phát hiện không?” thám tử hỏi tiếp.
Quản gia Lưu đáp, “Ngoài Tiểu Lan và một số người hầu khác đôi khi được gọi vào giúp dọn dẹp, không ai khác có quyền vào hầm rượu. Nhưng…”
“Nhưng sao?” thám tử hỏi dồn.
“Có một điều kỳ lạ,” Quản gia Lưu nói khẽ. “Một vài ngày trước khi Lão gia qua đời, tôi đã nghe tiếng động lạ từ hầm rượu vào ban đêm, nhưng khi tôi đến kiểm tra, mọi thứ đều bình thường. Tôi không dám nói gì vì nghĩ đó chỉ là ảo giác của mình…”
Thám tử đứng dậy, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm. “Tôi sẽ phải kiểm tra hầm rượu ngay lập tức.”
Trần phu nhân và Quản gia Lưu đưa thám tử xuống hầm rượu, nơi ánh sáng yếu ớt từ các ngọn đèn dầu phản chiếu lên những hàng chai rượu cổ. Mùi ẩm mốc và hương thơm của gỗ cũ thoang thoảng trong không khí, tạo nên một bầu không khí nặng nề.
“Đây là nơi Lão gia được tìm thấy,” Quản gia Lưu nói, chỉ tay vào một góc tối tăm của hầm. “Cửa hầm được khóa từ bên ngoài, nhưng khi Tiểu Lan tìm thấy, chìa khóa vẫn còn trong tay Lão gia.”
Thám tử cúi xuống kiểm tra sàn nhà, ánh mắt quét qua từng dấu vết. Có một vài mảnh vỡ của chai rượu trên sàn, cùng với một vài dấu vết kéo lê. Thám tử đứng dậy, nhìn quanh một lượt rồi quay sang Trần phu nhân và Quản gia Lưu.
“Vụ án này không đơn giản chỉ là một vụ giết người. Tôi cần thẩm vấn tất cả những người trong gia đình, cũng như các người hầu, để tìm hiểu thêm. Và tôi cần tìm hiểu rõ hơn về lịch sử của hầm rượu này.”
Trần phu nhân gật đầu, ánh mắt bà thể hiện sự đồng ý lặng lẽ. “Ngài sẽ có tất cả những gì ngài cần. Nhưng xin hãy nhanh chóng, thám tử. Gia đình tôi không thể chịu đựng thêm sự mất mát nào nữa.”
Thám tử khẽ cúi chào và bước ra khỏi hầm rượu, trong lòng đã bắt đầu nhen nhóm những giả thuyết đầu tiên về bí ẩn này. Hầm rượu tối tăm, lạnh lẽo dường như đang giữ chặt những bí mật khủng khiếp bên trong, và thám tử biết rằng để giải mã được chúng, ông sẽ phải đối mặt với nhiều nguy hiểm không lường trước.