Bí Mật Của Hầm Rượu - Chương 2
Chương 2: Dấu vết trong hầm rượu
Sau khi rời khỏi hầm rượu, thám tử quay trở lại phòng khách để suy nghĩ và lập kế hoạch tiếp theo. Ông biết rằng vụ án này phức tạp hơn nhiều so với những gì ban đầu tưởng tượng. Lão gia Trần bị giết một cách tàn nhẫn, nhưng cách thức và hoàn cảnh xung quanh cái chết của ông ta lại chứa đầy những điều bí ẩn.
“Quản gia Lưu,” thám tử lên tiếng, gọi người quản gia đang đứng chờ ở cửa. “Tôi cần xem xét hầm rượu một lần nữa, nhưng lần này, tôi muốn làm điều đó một mình.”
Quản gia Lưu gật đầu, “Dĩ nhiên, thưa ngài. Tôi sẽ đưa ngài chìa khóa.”
Khi nhận chìa khóa từ tay quản gia, thám tử nhanh chóng quay lại hầm rượu. Lần này, ông cẩn thận xem xét từng góc cạnh, từng kẽ hở của căn phòng ngầm này. Những chai rượu cổ được xếp gọn gàng trên kệ, nhưng một số đã bị lật ngược, có dấu vết của sự xáo trộn.
Thám tử nhấc một chai rượu lên, nhìn kỹ phần nhãn mác đã bị phai mờ. “Có vẻ như có ai đó đã cố gắng che giấu điều gì đó ở đây,” ông lẩm bẩm.
Bỗng nhiên, ông phát hiện một vết máu nhỏ trên sàn gần nơi thi thể Lão gia Trần được tìm thấy. Vết máu này không lớn, nhưng đủ để cho thấy rằng nạn nhân đã bị thương trước khi bị giết chết. Thám tử cẩn thận nhặt một mảnh vải nhỏ từ dưới sàn, nó dính đầy máu và bụi bẩn.
“Chuyện này ngày càng thú vị,” thám tử nói thầm.
Ông tiếp tục khám phá khu vực xung quanh, cho đến khi phát hiện một dấu vết khác trên tường hầm rượu. Đó là một dấu tay mờ, được in trên bề mặt ẩm ướt của bức tường đá. Dấu tay này rất nhỏ, có thể là của một người phụ nữ hoặc trẻ em.
“Tiểu Lan?” thám tử suy đoán. Nhưng ông vẫn chưa chắc chắn, vì dấu tay có thể thuộc về bất kỳ ai khác trong nhà.
Khi tiếp tục kiểm tra, thám tử chú ý đến một kệ rượu khác, nơi có một chai rượu được đặt hơi nghiêng so với những chai còn lại. Ông nhẹ nhàng nhấc chai rượu lên, và nghe thấy một tiếng “cạch” nhỏ từ phía sau kệ. Kệ rượu bắt đầu chuyển động, mở ra một lối đi bí mật phía sau.
“Vậy là đây,” thám tử thầm nghĩ, rồi bước vào lối đi bí mật.
Bên trong lối đi, không khí càng thêm ẩm ướt và ngột ngạt. Đường hầm hẹp và u tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ cây đèn dầu trong tay thám tử chiếu rọi. Ông cẩn thận tiến sâu vào trong, từng bước một, cho đến khi đến một căn phòng nhỏ cuối đường hầm.
Trong căn phòng, một chiếc rương cổ được đặt ngay giữa, xung quanh là nhiều tài liệu giấy cũ kỹ và chai rượu chưa được mở. Thám tử mở rương ra và phát hiện một số tài liệu quan trọng, có liên quan đến các giao dịch bí mật của gia đình Trần. Các tài liệu này chứng minh rằng Lão gia Trần đã tham gia vào những vụ làm ăn phi pháp, liên quan đến một loại rượu đặc biệt được pha chế theo công thức bí mật.
Khi thám tử cẩn thận lật từng trang giấy, ông thấy một bức thư viết bằng mực đen. Bức thư này được viết bởi một người tên là “Tống Vân,” đề cập đến việc thanh toán một khoản tiền lớn để mua loại rượu quý hiếm có khả năng “gây ảo giác” và “làm suy yếu ý chí” của người uống. Bức thư kết thúc với một câu đầy đe dọa: “Nếu ông không làm theo, cái chết sẽ đến với gia đình ông.”
“Đây là lý do khiến Lão gia Trần bị giết?” thám tử tự hỏi. Ông nhanh chóng cất bức thư và các tài liệu vào túi, chuẩn bị rời khỏi căn phòng.
Ngay lúc đó, một tiếng động nhẹ từ phía đường hầm vang lên. Thám tử quay lại, cố gắng nghe ngóng, nhưng không thấy ai. Ông vội vàng rời khỏi căn phòng, quay lại hầm rượu, và nhanh chóng đóng kệ rượu lại như cũ.
Khi trở ra, thám tử bất ngờ đụng phải Tiểu Lan đang đứng lặng lẽ ở cửa hầm rượu. Cô gái nhìn ông với ánh mắt hoảng sợ.
“Ngài… ngài làm gì trong đó?” Tiểu Lan hỏi, giọng run rẩy.
“Tôi chỉ làm công việc của mình,” thám tử đáp, quan sát phản ứng của cô. “Cô có biết gì về lối đi bí mật trong hầm rượu này không?”
Tiểu Lan lắc đầu mạnh mẽ, nhưng ánh mắt của cô lại toát lên vẻ lo lắng, như thể cô đang che giấu điều gì đó.
“Cô có biết ai khác có thể vào được hầm rượu này không?” thám tử hỏi tiếp, giọng điệu trở nên nghiêm trọng hơn.
Tiểu Lan nhìn xuống đất, không dám đáp. Thám tử bước lại gần cô, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào cô.
“Nếu cô biết điều gì, tốt nhất là nên nói ra ngay bây giờ. Đây không chỉ là một vụ án mạng bình thường, và nếu cô không nói thật, có thể sẽ có thêm nhiều người phải trả giá.”
Tiểu Lan bối rối, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má. “Tôi… tôi không biết rõ. Nhưng có một đêm, tôi nghe thấy Lão gia nói chuyện với một người đàn ông trong hầm rượu. Họ nói về một thứ gì đó rất nguy hiểm… Tôi không dám hỏi gì thêm.”
“Cô có nhận ra giọng nói của người đàn ông đó không?” thám tử hỏi.
Tiểu Lan lắc đầu. “Không, giọng nói rất lạ… Tôi chưa từng nghe thấy trước đó.”
Thám tử gật đầu, hiểu rằng cô gái này có thể biết nhiều hơn cô muốn thừa nhận. Nhưng với những gì ông đã tìm thấy, thám tử tin rằng mình đã đi đúng hướng.
“Cảm ơn cô, Tiểu Lan. Hãy giữ bình tĩnh và đừng nói với ai về cuộc trò chuyện này. Tôi sẽ tiếp tục điều tra.”
Tiểu Lan gật đầu, rồi nhanh chóng rời khỏi hầm rượu, để lại thám tử đứng suy nghĩ. Ông biết rằng thời gian không còn nhiều, và mỗi bước đi của mình phải thật cẩn trọng.
Với những tài liệu mới tìm được và lời khai của Tiểu Lan, thám tử quyết định sẽ đối mặt với Trần phu nhân và các thành viên khác trong gia đình để tìm ra sự thật. Bí mật của hầm rượu này đang dần hé lộ, nhưng thám tử biết rằng con đường phía trước sẽ còn nhiều nguy hiểm và bất ngờ hơn nữa.