Bí Mật Của Ngôi Đền Cổ - Chương 1
Chương 1: Lời đồn về ngôi đền
Một buổi sáng mùa thu lạnh giá, khi những chiếc lá vàng rụng xuống đường phố như tấm thảm vàng, thám tử Trần Minh đang ngồi trong văn phòng của mình, chăm chú đọc những tài liệu cũ liên quan đến một vụ án đang điều tra. Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
“Vào đi,” Trần Minh nói, mắt vẫn không rời khỏi những dòng chữ trên tờ giấy.
Cửa mở, và một người đàn ông trung niên bước vào, trên tay là một phong thư. Ông ta đưa bức thư cho Trần Minh với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Thưa ngài, đây là bức thư vừa mới được gửi đến. Người gửi không để lại tên tuổi,” ông ta nói.
Trần Minh ngẩng đầu lên, lướt nhìn phong thư trước khi cẩn thận mở ra. Bên trong là một mảnh giấy đã ngả màu vàng, nét chữ cẩn thận nhưng lại có phần run rẩy, như thể người viết nó đang rất lo lắng.
“Kính gửi Thám tử Trần Minh,
Tôi biết rằng ngài là người có tài trong việc khám phá những bí ẩn và tìm ra sự thật. Tôi cần sự giúp đỡ của ngài để làm sáng tỏ một vụ án đã bị lãng quên. Ngôi đền cổ trong rừng sâu ở vùng ngoại ô phía tây vốn dĩ là nơi linh thiêng, nhưng cách đây nhiều năm đã trở thành hiện trường của một án mạng kinh hoàng.
Từ đó, ngôi đền bị bỏ hoang, và không ai dám bén mảng đến đó. Người dân xung quanh đồn rằng nơi này bị ám bởi linh hồn của những người chết oan. Họ nói rằng, bất kỳ ai bước chân vào đó đều không bao giờ trở lại.
Nếu ngài có dũng cảm và lòng tin vào sự thật, hãy đến ngôi đền đó và tìm hiểu sự thật. Có lẽ ngài sẽ là người duy nhất có thể giải thoát cho những linh hồn đang chịu oan khuất.
Ký tên,
Một người không thể yên giấc.”
Trần Minh đọc xong bức thư, trong lòng dấy lên một cảm giác kỳ lạ. Anh gấp lá thư lại, suy nghĩ một lúc, rồi quyết định sẽ đi đến ngôi đền cổ này để điều tra. “Không ai dám bén mảng đến đó? Vậy thì mình phải là người đầu tiên,” anh tự nhủ.
Trần Minh nhanh chóng thu xếp những thứ cần thiết, chuẩn bị cho một cuộc hành trình mà anh biết sẽ không dễ dàng. Anh đứng dậy, khoác lên mình chiếc áo choàng dài màu đen, rồi bước ra khỏi văn phòng. Trước khi rời đi, anh nói với người phụ tá của mình, ông Lâm:
“Ông Lâm, tôi sẽ đi điều tra một vụ án tại ngôi đền cổ phía tây. Nếu có ai hỏi, cứ nói tôi sẽ trở lại sớm.”
Ông Lâm gật đầu, nhưng không giấu được vẻ lo lắng trên gương mặt. “Ngài cẩn thận đấy, ngài Trần. Tôi đã nghe nhiều chuyện về ngôi đền đó. Người ta nói nó bị nguyền rủa.”
Trần Minh khẽ cười, ánh mắt lấp lánh sự tự tin. “Lời đồn chỉ là lời đồn, ông Lâm. Tôi tin vào sự thật hơn là những điều mơ hồ.”
Cuộc hành trình đưa Trần Minh đi qua những con đường nhỏ hẹp, men theo những khu rừng rậm rạp. Con đường dẫn đến ngôi đền ngày càng khó đi hơn, cây cối mọc um tùm như muốn che giấu những gì đang ẩn sâu bên trong. Không gian yên tĩnh đến rợn người, chỉ có tiếng lá xào xạc dưới chân và tiếng chim kêu vang vọng từ xa.
Cuối cùng, sau vài giờ đi bộ, Trần Minh đứng trước cổng ngôi đền cổ. Ngôi đền nằm khuất sau những hàng cây cổ thụ, tường đá phủ đầy rêu xanh, tạo nên một không khí u ám và lạnh lẽo. Trước mắt anh là những bậc thang đá dẫn lên cửa chính của đền, nơi mà theo lời đồn, không ai dám bước vào.
Anh đứng lặng một lúc, cảm nhận sự im lặng chết chóc bao trùm khắp nơi. Trần Minh hít một hơi thật sâu, rồi cất bước tiến lên. Những bậc thang đá lạnh lẽo dưới chân như báo hiệu rằng, anh đang bước vào một nơi không thuộc về thế giới con người.
Khi đặt chân vào trong đền, Trần Minh cảm nhận ngay sự khác thường. Không gian bên trong lạnh đến mức kỳ lạ, dù ngoài trời vẫn là mùa thu ấm áp. Những cột trụ bằng gỗ khổng lồ đã mục nát theo thời gian, mái ngói cũ kỹ bị mưa nắng tàn phá, nhưng vẫn toát lên vẻ uy nghi của một ngôi đền cổ kính. Trên tường, những bức tranh cũ mô tả các vị thần và những nghi lễ tôn giáo xưa cũ, nhưng màu sắc đã phai mờ theo năm tháng.
“Có ai ở đây không?” Trần Minh lên tiếng, giọng anh vang vọng trong không gian rộng lớn.
Không có ai đáp lại, chỉ có tiếng vọng của chính anh vang lại từ các bức tường đổ nát. Nhưng anh cảm thấy một điều gì đó không ổn. Dường như có một ánh mắt vô hình đang dõi theo từng bước chân của anh.
“Thám tử Trần Minh,” một giọng nói khàn khàn đột ngột vang lên từ phía sau anh.
Trần Minh quay lại, thấy một ông lão già nua, thân hình gầy gò, tóc bạc trắng, đứng trước cửa ngôi đền. Ông lão mặc một bộ quần áo cũ kỹ, trên tay cầm một cây gậy tre đã mòn theo năm tháng. Đôi mắt ông sáng quắc, nhưng ánh nhìn đầy lo lắng.
“Ông là ai?” Trần Minh hỏi, hơi ngạc nhiên vì sự xuất hiện bất ngờ của ông lão.
“Tôi là người trông đền,” ông lão đáp. “Ngài không nên ở đây, ngôi đền này bị nguyền rủa. Những linh hồn oan khuất không muốn ai quấy rầy.”
Trần Minh bước tới gần ông lão, ánh mắt quyết tâm. “Tôi đến đây để tìm hiểu sự thật. Có một vụ án đã xảy ra tại đây, và tôi không tin rằng linh hồn của những người đã khuất lại không muốn sự thật được sáng tỏ.”
Ông lão khẽ lắc đầu, nhưng không nói gì thêm. Ông chỉ quay người đi về phía cửa ngôi đền, rồi dừng lại một lúc, như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng, ông chỉ nói một câu trước khi rời đi:
“Hãy cẩn thận, ngài thám tử. Ngôi đền này giữ nhiều bí mật mà có thể ngài không muốn biết.”
Trần Minh nhìn theo bóng dáng ông lão biến mất trong màn sương dày đặc, trong lòng dấy lên một cảm giác không thể gọi tên. Anh biết rằng mình đang đứng trước một bí ẩn lớn hơn rất nhiều so với những gì anh tưởng tượng. Nhưng sự quyết tâm trong anh không hề lay chuyển. Anh quay lại nhìn vào sâu trong ngôi đền, đôi mắt ánh lên sự kiên định.
“Ngôi đền này có bao nhiêu bí mật, tôi sẽ khám phá tất cả,” Trần Minh thầm nhủ, rồi tiếp tục tiến bước vào sâu trong ngôi đền, nơi bóng tối đang chờ đợi anh.