Bí Mật Của Ngôi Đền Cổ - Chương 3
Chương 3: Cuộc gặp gỡ với người trông đền
Buổi lễ cầu an kết thúc trong không khí nghiêm trang, ánh đèn lồng vẫn lung linh chiếu sáng khắp không gian ngôi đền. Mọi người lần lượt ra về, chỉ còn lại vài người trông coi đền ở lại để dọn dẹp. Trần Minh chờ đợi ở một góc khuất, đôi mắt quan sát kỹ từng người. Khi đám đông dần thưa thớt, anh thấy cô gái trẻ mà anh đã gặp trong đền lén lút tiến về phía ngôi nhà nhỏ bên cạnh đền thờ.
Trần Minh nhanh chóng bám theo, cố gắng không gây chú ý. Cô gái dừng lại trước cửa ngôi nhà nhỏ, nhìn quanh một lần nữa trước khi mở cửa và bước vào. Trần Minh bước tới, cánh cửa vẫn khẽ mở, như một lời mời gọi. Anh hít một hơi sâu, rồi đẩy cửa bước vào trong.
Bên trong căn nhà nhỏ là một không gian đơn sơ, chỉ có một chiếc bàn gỗ cũ và vài chiếc ghế mây. Cô gái đứng cạnh bàn, ánh mắt nhìn anh với sự pha trộn giữa lo lắng và hy vọng. Cô ra hiệu cho Trần Minh ngồi xuống, rồi cẩn thận đóng cửa lại.
“Cô là ai?” Trần Minh hỏi, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy quyết đoán. “Và tại sao cô lại muốn nói chuyện với tôi?”
Cô gái ngồi xuống đối diện anh, đôi mắt trầm tư. “Tôi tên là Lan, và tôi là con gái của người trông đền này. Tôi biết về vụ án mạng đã xảy ra ở đây, và tôi cũng biết rằng có điều gì đó rất sai trái đang diễn ra.”
Trần Minh nghiêng người về phía trước, ánh mắt chăm chú. “Cô biết gì về vụ án mạng đó? Ai là nạn nhân?”
Lan thở dài, đôi mắt cô lướt qua những kỷ niệm đau buồn. “Cách đây nhiều năm, có một gia đình quyền quý đến đây cúng bái. Họ là những người rất giàu có và quyền lực, nhưng không ai biết rõ lý do vì sao họ lại chọn ngôi đền này. Đêm đó, cả gia đình bị sát hại một cách tàn nhẫn, không ai sống sót. Người dân trong vùng đều đồn rằng thần linh trong đền đã nổi giận, nhưng tôi biết sự thật không phải như vậy.”
“Cô biết điều gì?” Trần Minh hỏi, giọng anh thấp và nghiêm túc.
Lan ngập ngừng một chút trước khi tiếp tục. “Cha tôi, người trông đền, là người đầu tiên phát hiện ra vụ án. Ông ấy luôn tin rằng có kẻ nào đó đã sắp đặt vụ án này. Nhưng vì quyền lực và sự đe dọa từ một số người, ông không dám lên tiếng. Từ đó, ngôi đền này bị coi là nơi bị nguyền rủa, và gia đình tôi sống trong sự im lặng và sợ hãi.”
Trần Minh suy nghĩ một lúc, những thông tin mà Lan cung cấp làm dấy lên nhiều câu hỏi trong đầu anh. “Vậy tại sao cô lại chọn lúc này để tiết lộ sự thật? Điều gì đã thay đổi?”
Lan nhìn thẳng vào mắt Trần Minh, đôi mắt cô ánh lên sự quyết tâm. “Gần đây, tôi đã tìm thấy một số bằng chứng cho thấy kẻ thủ ác vẫn còn sống và tiếp tục che giấu sự thật. Tôi không thể đứng nhìn mãi được nữa. Nếu ngài thực sự đến đây để tìm hiểu sự thật, tôi sẽ giúp ngài.”
Trần Minh gật đầu, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Lan. “Tôi sẽ điều tra vụ án này đến cùng. Nhưng trước hết, tôi cần gặp cha cô. Ông ta chắc chắn biết nhiều hơn những gì chúng ta đang nói ở đây.”
Lan lắc đầu, nỗi buồn thoáng qua trên gương mặt cô. “Cha tôi đã già yếu và gần như không còn minh mẫn nữa. Nhưng tôi sẽ dẫn ngài đến gặp ông. Có thể ông vẫn còn nhớ một số chi tiết quan trọng.”
Cô đứng dậy, dẫn Trần Minh ra ngoài qua cửa sau của căn nhà. Cả hai đi qua một lối mòn nhỏ dẫn đến một ngôi nhà gỗ cũ kỹ nằm khuất sau những hàng cây rậm rạp. Lan nhẹ nhàng mở cửa, và cả hai bước vào trong.
Ngôi nhà bên trong đơn sơ với vài món đồ gỗ đã cũ, trên giường, một ông lão già nua, tóc bạc trắng đang nằm nghỉ. Ông ta gầy gò, đôi mắt lờ đờ như đang chìm vào một thế giới riêng, nhưng khi Lan đến gần, ông ta khẽ động đậy và quay đầu nhìn về phía cô.
“Cha, đây là thám tử Trần Minh. Ông ấy đến đây để điều tra về vụ án mạng đã xảy ra tại ngôi đền. Cha có thể giúp ông ấy không?”
Ông lão khẽ nhướng mắt, ánh nhìn mờ mịt của ông dần trở nên tập trung hơn khi nghe thấy cái tên Trần Minh. Ông ta khẽ nhổm người dậy, giọng nói yếu ớt nhưng đầy quyết tâm:
“Ngài đến đây để tìm sự thật?” ông lão hỏi, giọng run rẩy.
Trần Minh gật đầu, bước đến gần giường. “Phải, tôi muốn biết sự thật về những gì đã xảy ra tại ngôi đền này. Ông có thể kể cho tôi nghe những gì ông biết không?”
Ông lão nhìn Trần Minh một lúc lâu, như thể đang cân nhắc điều gì đó. Cuối cùng, ông thở dài và nói: “Ngài phải cẩn thận. Những kẻ có tội sẽ không dễ dàng để ngài khám phá ra sự thật đâu. Nhưng nếu ngài quyết tâm, tôi sẽ kể lại những gì tôi nhớ.”
Ông lão bắt đầu kể lại câu chuyện về đêm định mệnh đó, khi ông lần đầu tiên phát hiện ra thi thể của gia đình quyền quý trong ngôi đền. Những chi tiết kinh hoàng được vẽ ra, nhưng cũng có những lỗ hổng mà ông lão không thể nhớ rõ. Trần Minh chăm chú lắng nghe, ghi lại từng chi tiết trong đầu.
Khi câu chuyện kết thúc, Trần Minh đã có trong tay một số manh mối quan trọng. Nhưng anh biết rằng cuộc điều tra này chỉ mới bắt đầu. Những gì ông lão kể lại chỉ là một phần nhỏ của bức tranh toàn cảnh, và anh cần phải tìm ra những mảnh ghép còn thiếu để hoàn thành bức tranh đó.
“Cảm ơn ông đã chia sẻ,” Trần Minh nói, giọng anh tràn đầy sự cảm kích. “Tôi hứa sẽ làm tất cả để tìm ra sự thật và đưa những kẻ có tội ra trước công lý.”
Ông lão nhìn Trần Minh với ánh mắt lấp lánh hy vọng, như thể ông ta đã chờ đợi khoảnh khắc này suốt cả cuộc đời. “Ngài hãy cẩn thận, thám tử. Ngôi đền này không chỉ bị nguyền rủa bởi những linh hồn, mà còn bởi lòng tham và tội ác của con người.”
Trần Minh gật đầu, hiểu rõ rằng ông lão không chỉ đang cảnh báo về những nguy hiểm siêu nhiên mà còn về những âm mưu đen tối đang ẩn giấu phía sau vụ án mạng này. Anh đứng dậy, nhìn Lan và nói: “Chúng ta sẽ bắt đầu từ ngôi đền. Cô có thể dẫn tôi đến những nơi liên quan trong vụ án không?”
Lan gật đầu, và cả hai bắt đầu rời khỏi căn nhà gỗ, tiến về phía ngôi đền cổ. Những câu chuyện kinh hoàng và bí ẩn đằng sau vụ án mạng đã dần dần hé lộ, nhưng Trần Minh biết rằng còn rất nhiều điều anh cần phải khám phá trong cuộc hành trình đầy nguy hiểm này.