Bí Mật Của Ngôi Đền Cổ - Chương 4
Chương 4: Khám phá bí ẩn đầu tiên
Trần Minh và Lan bước ra khỏi ngôi nhà nhỏ, tiến về phía ngôi đền cổ đang chìm trong ánh sáng mờ ảo của buổi hoàng hôn. Ngôi đền hiện lên với một vẻ đẹp kỳ bí, dù thời gian đã nhuốm màu rêu phong lên từng viên gạch, từng cột trụ. Không khí xung quanh nặng nề, như đang ẩn chứa những bí mật mà cả thời gian cũng không thể xóa nhòa.
“Chúng ta nên bắt đầu từ đâu?” Lan hỏi, giọng cô xen lẫn sự lo lắng và hy vọng.
Trần Minh dừng lại trước cổng đền, ánh mắt anh quét qua toàn bộ khu vực như thể đang tính toán từng bước đi. “Chúng ta sẽ bắt đầu từ nơi xảy ra vụ án mạng. Cô nói rằng thi thể của gia đình quyền quý được phát hiện bên trong đền. Chúng ta cần kiểm tra kỹ từng góc cạnh của ngôi đền này.”
Lan gật đầu, dẫn Trần Minh vào sâu bên trong. Ngôi đền dần trở nên tĩnh lặng hơn khi họ tiến vào trong, những bức tường đá lạnh lẽo và cột trụ lớn tạo nên một không gian đầy uy nghi. Ánh sáng từ những ngọn đèn lồng đã tắt ngấm, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt từ những kẽ hở trên mái ngói, tạo ra những vệt sáng mờ ảo trong không gian u tối.
“Đây là chính điện, nơi mà người ta phát hiện thi thể của họ,” Lan nói khi họ đến một gian phòng rộng lớn bên trong đền. Căn phòng này có một bàn thờ lớn đặt ở giữa, bên trên là bức tượng của một vị thần với vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt như dõi theo mọi hành động của họ.
Trần Minh tiến lại gần bàn thờ, đôi mắt anh quét qua mọi chi tiết. Bàn thờ được bày trí cẩn thận, nhưng có một điều gì đó không ổn. Anh cúi xuống, chú ý tới những dấu vết nhỏ trên sàn nhà mà thời gian đã không thể xóa mờ hoàn toàn.
“Có điều gì đó bất thường ở đây,” Trần Minh nói, giọng anh trầm ngâm.
Lan nhìn theo ánh mắt anh, rồi cúi xuống xem xét kỹ lưỡng. “Ngài nhận thấy điều gì?”
“Những vết cào xước trên sàn nhà này không phải là tự nhiên,” Trần Minh chỉ tay vào những vết xước mờ mờ trên nền đá. “Chúng có vẻ như được tạo ra bởi một vật nặng bị kéo lê trên sàn. Nhưng điều kỳ lạ là chúng kết thúc ngay tại vị trí của bàn thờ này.”
Lan nhíu mày. “Ngài nghĩ rằng có điều gì đó bị giấu sau bàn thờ?”
Trần Minh không trả lời ngay, thay vào đó, anh đứng dậy và tiến tới phía sau bàn thờ. Anh chạm vào bức tường đá phía sau, tay dò dẫm tìm kiếm một điều gì đó. Cuối cùng, anh phát hiện một khe nhỏ chỉ vừa đủ để ngón tay lách vào.
“Cô lùi lại,” Trần Minh nói khẽ, và dùng sức đẩy mạnh vào khe hở đó.
Một tiếng kêu cọt kẹt vang lên, rồi bức tường phía sau bàn thờ chầm chậm di chuyển, để lộ ra một lối đi nhỏ. Lan kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, trong khi Trần Minh cẩn thận quan sát lối đi tối om.
“Có vẻ như chúng ta đã tìm thấy một căn phòng bí mật,” Trần Minh nói, đôi mắt anh lóe lên sự quyết tâm. “Chúng ta cần phải kiểm tra bên trong.”
Lan hơi do dự, nhưng cuối cùng cô cũng gật đầu, theo Trần Minh tiến vào trong lối đi nhỏ. Lối đi hẹp và ẩm ướt, hai bên tường được xây bằng đá thô, tạo cảm giác lạnh lẽo và ngột ngạt. Cả hai bước đi trong im lặng, chỉ có tiếng bước chân của họ vang vọng trong không gian hẹp.
Cuối cùng, họ đến một cánh cửa gỗ cũ kỹ, dường như đã bị thời gian ăn mòn. Trần Minh đẩy nhẹ cánh cửa, nó kêu lên một tiếng rít dài trước khi mở ra. Trước mắt họ là một căn phòng nhỏ, chỉ đủ chỗ cho vài người đứng. Trong phòng không có gì ngoài một chiếc hòm gỗ lớn nằm giữa phòng.
Lan nhìn chiếc hòm gỗ, ánh mắt cô lộ rõ vẻ lo lắng. “Đây là gì?”
Trần Minh tiến lại gần chiếc hòm, cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ nó. Anh quỳ xuống, dùng tay phủi nhẹ lớp bụi dày phủ trên nắp hòm. Trên bề mặt gỗ, anh nhận thấy những ký tự cổ được khắc tỉ mỉ, nhưng đã mờ đi theo thời gian.
“Đây có thể là nơi cất giữ những thứ liên quan đến vụ án mạng,” Trần Minh nói khẽ. “Chúng ta phải mở nó ra.”
Lan bước tới gần, cùng với Trần Minh mở nắp hòm. Bên trong là những vật dụng cá nhân của gia đình quyền quý, những bộ trang phục đắt tiền, trang sức và vài cuốn sách cũ. Nhưng điều khiến Trần Minh chú ý nhất là một tấm vải đen phủ lên một thứ gì đó ở dưới cùng của chiếc hòm.
Anh cẩn thận nhấc tấm vải lên, và phía dưới là một bức tranh sơn dầu lớn, mô tả cảnh tượng của một buổi lễ trong ngôi đền. Trong tranh, gia đình quyền quý đang quỳ trước bàn thờ, xung quanh là các tu sĩ và một đám đông lớn. Nhưng điều đáng sợ là tất cả những khuôn mặt trong bức tranh đều bị vẽ lại với nét mặt đau đớn, như thể họ đang chịu đựng một nỗi kinh hoàng khôn tả.
“Đây là…” Lan nói, giọng cô run rẩy. “Đây là hình ảnh của vụ án mạng.”
Trần Minh nhìn chằm chằm vào bức tranh, cố gắng giải mã ý nghĩa của nó. “Bức tranh này không chỉ là một bức họa bình thường. Nó có thể là một lời nhắn từ ai đó biết trước những gì sẽ xảy ra, hoặc thậm chí có thể là thủ phạm.”
Anh cẩn thận gói lại bức tranh và đặt nó sang một bên. “Chúng ta sẽ mang bức tranh này đi. Nó có thể là bằng chứng quan trọng nhất mà chúng ta có.”
Lan gật đầu, vẫn chưa thể rời mắt khỏi bức tranh. “Nhưng ai lại có thể vẽ nên một thứ kinh khủng như thế này?”
Trần Minh không trả lời ngay, nhưng trong đầu anh đang suy tính những khả năng. Anh biết rằng những gì họ vừa tìm thấy chỉ là khởi đầu, và con đường phía trước sẽ còn nhiều nguy hiểm hơn. Nhưng sự thật đã bắt đầu lộ diện, và anh sẽ không dừng lại cho đến khi mọi bí mật được phơi bày.
“Chúng ta cần rời khỏi đây ngay,” Trần Minh nói, ánh mắt anh trở nên cương quyết. “Còn rất nhiều điều cần phải làm sáng tỏ, và chúng ta không thể mất thời gian thêm nữa.”
Lan gật đầu, rồi cả hai nhanh chóng rời khỏi căn phòng bí mật, để lại phía sau những dấu vết của một tội ác đã bị che giấu suốt nhiều năm. Nhưng Trần Minh biết rằng, để đưa sự thật ra ánh sáng, anh sẽ cần đối mặt với những kẻ sẵn sàng làm mọi thứ để bảo vệ bí mật của mình.